“Chúng ta tuyệt đối không thể động đến cô ấy, tôn trọng tín ngưỡng của cô ấy, để cô ấy tự do tu luyện, chỉ cần cô ấy khỏe mạnh, có tinh thần, làm công tác tốt là được”. 


Tôi dùng bài viết này gửi qua wechat tới cấp trên, đồng nghiệp và những người khác. Rất nhanh sau đó việc này lan tới cục ủy ban chính trị và luật pháp. Các bộ phận liên quan đem việc của tôi mở hội nghị(mỗi người trên tay đều có bản viết này). Sau khi xem xét hơn 4 tiếng đồng hồ thì kết luận: “Chúng ta tuyệt đối không thể động đến cô ấy, tôn trọng tín ngưỡng của cô ấy, để cô ấy tự do tu luyện, chỉ cần cô ấy khỏe mạnh, có tinh thần, làm công tác tốt là được.”

1, Chủ nhiệm kiêm giáo viên dạy ngữ văn

Tôi làm công tác giáo dục, làm ở trường trung học của tỉnh Hồ Nam. Trong mắt lãnh đạo, đồng nghiệp, phụ huynh và học sinh, tôi từng là một chủ nhiệm và giáo viên ngữ văn ưu tú.

Vào năm 1998 tôi vào làm tại trường trung học này. Làm chủ nhiệm lớp sơ cấp năm nhất kiêm giáo viên ngữ văn. Tại trường này đến tay tôi thì có khoảng 125 em, lúc đo trường đang thiếu giáo viên chủ nhiệm cho 125 em này. Những học sinh khá giỏi đều được các thầy cô nhiều năm kinh nghiệm chủ nhiệm rồi. Bị xếp đến lớp này thì đều là vào lần sau và có phụ huynh ly dị hoặc gia đình đơn thân. Những đứa trẻ nhà đơn thân trong lớp tôi 18 đứa. Lớp học được một tuần thì tôi mới bắt đầu vào.

Trước mặt là những học sinh do một người nuôi dưỡng, thì thói quen sinh hoạt, học tập rồi ăn mặc, vệ sinh cá nhân đều không ổn. Cả lớp học tập không tốt. Chủ nhiệm khóa nói việc tiêu cực nhiều, khiếu nại cả lớp. Tôi không có oán trách, càng không có bị chủ nhiệm khóa làm lung lay. Tôi thay đổi từ quá khứ sang con đường mới. Đặt ra kế hoạch với lớp học mới từ hiện trạng trước đây bao gồm tâm tình, tinh thần cho đến diện mạo học sinh. Tôi yêu cầu mỗi ngày học sinh gọn gàng, sạch sẽ, chủ yếu là giản dị, bình thường, duy trì vui vẻ, trong sáng như nắng và đó là việc tôi coi trọng hàng đầu trong công tác.

Tôi tự mình mỗi ngày đều tiếp từng đứa với vụ cười trên mặt, động viên phù hợp và khẳng định cho sự tự tin của các em. Mỗi ngày từ sáng sớm tôi dẫn các em học sinh bắt đầu một ngày hoạt động vui vẻ.

Công việc trong tháng đầu tiên, sau mỗi buổi tan lớp tôi cùng chồng tôi ăn nhanh chút trên đường rồi anh đèo tôi bằng chiếc xe gắn máy đi đến mỗi gia đình của các em học sinh nói chuyện. Tôi đi hết gia đình này đến gia đình khác hỏi thăm không ngừng. Chỉ sau một tháng không còn sót học sinh nào nữa. Tình huống của mỗi em tôi đều đã nắm rõ như  đường chỉ tay.

Với mỗi em tôi có phương pháp giáo dục cụ thể cho từng em. Tôi yêu cầu phụ huynh phối hợp với tôi khích lệ nhiều hơn là chỉ trích, dùng thái độ bình đẳng và khiêm hòa để trao đổi trò truyện; Tôi thậm chí yêu cầu phụ huynh nhìn qua lăng kính phóng đại đối với ưu điểm của các em, và lăng kính hội tụ đối với khuyết điểm hoặc thiếu sót của các em. Tôi nhận với phụ huynh bổ khuyết cho các thiếu sót của các em, chỉ hy vọng phụ huynh có thể lấy tâm thái bình hòa mà đối xử với con cái. Và như vậy tôi đã đi vào lòng các phụ huynh và các em học sinh, và thành bạn tri kỷ của họ mà và hiểu nhau dù không cần nói một câu.

Sau ba năm, 125 em đã tốt nghiệp và lên cao trung tại trường Ninh Hương và các trường khác. Ngoài ra thái độ của học sinh đối với sinh hoạt là lạc quan tươi sáng, rộng rãi khoáng đạt. Sau đó thì rất tự nhiên tôi trở thành giáo viên ngữ văn và chủ nhiệm lớp cho các lớp khác, và lớp của tôi tốt hơn nhiều so với trước đây.

2, Con tôi bị bệnh đã đưa tôi vào hoàn cảnh tuyệt vọng

Chính vào lúc công việc của tôi có chút kinh nghiệm thực tế, bắt đầu từ giai đoạn công việc sang sự nghiệp, bắt đầu thời gian tiến lên thì cuộc sống của tôi xuất hiện biến cố lớn. Ngày 5 tháng 6 năm 2005 đứa con mà tôi tự hào và dễ thương bị bệnh viện Tương Nhã ở Hồ Nam chẩn đoán mắc bệnh nan y-phong thấp ở trẻ con. Và còn bị nhiễm trùng máu, mức 93%, nhiệt độ cơ thể nóng như phát sốt. Bệnh viện dùng hết các biện pháp từ trong nước đến nước ngoài rồi thuốc men các loại đều không khống chế được.

Khi bó tay thì bệnh viện chất đống đá lạnh từ khắp người đứa con đáng thương của tôi nhằm làm ổn lại thân nhiệt của cháu. Rồi nhiệt độ cuối cùng cũng hạ xuống, nhưng lại hạ xuống đến mức nhiệt kế không đo được mà còn kéo dài đến một hai ngày. Đến khi nhiệt độ tăng lên thì lại tăng lên như phát sốt. Chúng tôi đã ở bệnh viện 23 ngày và đợi kết quả kiểm tra. Các chuyên gia của viện đều lên internet yêu cầu sự giúp đỡ hiệp trợ của các chuyên gia trên toàn quốc chẩn đoán bệnh con tôi. Kết luận cuối cùng là: Không có cách trị. Căn bệnh này sẽ dẫn đến: không khống chế được nhiệt độ, rồi xương cốt toàn thân biến dạng, cơ thịt toàn thân héo và co lại, gây  áp lực lên tim, phổi, thận và dẫn đến suy kiệt các bộ phận trên rồi chết. Lý do là: Thuốc cho hai loại bệnh này lại hoàn toàn xung đột với nhau. Nhiễm khuẩn thì dùng kháng sinh mà kháng sinh là đại kỵ của phong thấp. Mà bệnh này theo bệnh viện nhận định sẽ làm hỏng hệ thống miễn dịch của cơ thể.

Tôi không chấp nhận! 

Tôi lập tức dùng tất cả các mối quan hệ nhằm gửi gắm hy vọng  vào công nghệ tiên tiến ở nước ngoài. Thông qua các mối quan hệ tôi tìm đến các chuyên gia nổi tiếng ở các bệnh viện liên quan ở Nhật Bản, Mỹ, Úc, New Zealand và Hồng Kong, Đài Loan. Rốt cục kết luận vẫn là “Trước mắt không có cách nào”. Tôi rất yêu rất yêu con mà như này khác nào bị y học hiện đại phán quyết tử hình!

Tôi dùng ý chí cực lực bài bác kết luận đó! Tôi phải khiến con tôi cười cười nói nói trở lại! Tôi nghĩ đến những biện pháp mà khoa học hiện đại giễu cợt và cho đó là mê tín. Chỉ mong cứu vãn được con tôi thì tôi nguyện ý tán gia bại sản, nợ nần chất như núi. Thậm chí bán cả nội tạng của tôi. Thử hết mọi cách thì biết đâu xuất hiện kỳ tích.

Họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp, làng trên xóm dưới đều giới thiệu cho tôi các đại danh sư. Tôi không quan tâm thật giả mà đều đến mời họ tới phòng bệnh của con tôi ở viện để trị bệnh đuổi tà.

Việc tất tả ngược xuôi của tôi không làm cảm động đến ông trời. Chưa đến một năm mà các chứng trạng của con tôi hồi trước các chuyên gia đã chẩn đoán đều ứng nghiệm: Nhiệt độ không thể khống chế, xương cốt biến dạng, cơ thịt co rút. Con tôi vốn hoạt bát dễ thương, và tài năng. Nó như bảo bối mà tôi tự hào thì giờ đây mắt lồi, thân thể như bộ xương khô. Gần 10 tuổi mà cân nặng chưa tới 20 cân. Rồi cuối cùng đến xương khoang miệng bị biến dạng mà miệng không mở được, toàn thân chỉ còn lại đôi mắt hoạt động.

Con tôi bị bệnh viện ép ra viện với lí do là đang thiếu giường bệnh trầm trọng. Đối với họ mà nói thì con tôi đã không còn ý nghĩa với bệnh viện nữa rồi.

Về đến nhà tôi lập tức suy sụp hoàn toàn! Bố của con tôi, chồng của tôi, sau khi cháu bị bệnh một tháng đã không chịu nổi áp lực lớn như thế. Rồi bệnh động kinh đã trị khỏi giờ đã trở lại mà còn nghiêm trọng hơn. Một ngày xuất hiện mấy lần. Lúc con tôi bị bệnh, trên mặt, đầu, tay chân của chồng tôi gần như không có máu hay sẹo, bình thường bị ngã máu chảy đầm đìa, mũi xanh mắt trũng, đùi lệch bàn chân vẹo. Trong thời gian con tôi ở viện, bố nó chỉ còn cách gửi gắm vào các cô ruột chiếu cố giúp đỡ.

Từ bệnh viện về đến nhà ngày thứ hai, sáng sớm tôi cảm thấy tinh thần đã bị sụp đổ. Tôi không khống chế được tâm trạng bất an nóng nảy phiền muộn. Tôi cảm giác được sự bất an này đã từng là biểu hiện bệnh tật của tinh thần và sinh lý. Chắc chắn đó không chỉ là phương diện tâm tình bất an! Thời khắc đó tôi khủng hoảng! khiếp sợ!

Tôi đã không chịu nổi gánh nặng lên tinh thần và thân thể nữa. Từ khi con tôi bị bệnh, chồng tôi bị động kinh trở lại thì chỉ mình tôi gắng gượng từ đầu đến cuối. Mỗi lúc mỗi khắc đối diện với biểu hiện sốt cao, xương cốt biến dạng tôi như nát tim rách phổi, đau đớn như con tôi đang phải chịu. Tôi chưa nằm xuống ngủ một lần nào. Mỗi ngày lúc mà không thể chống đỡ được nữa tôi dựa vào thành giường và chợp mắt một lát. Lần nào cũng không quá 20 phút, lúc nào cũng bị xốn mắt vài phút, rồi cùng lắm là 10 phút đột nhiên tỉnh tảo. Vào lúc đó, tôi hiểu thấu xương khắc cốt hàm nghĩa của từ “tuyệt cảnh”.

Tôi rơi vào tuyệt cảnh!

Thời khắc nào tôi cũng không chạy thoát. Một phút một giây tôi cũng không thể lười biếng, trễ nải vì con tôi còn sống mà! Chồng tôi cần tôi giúp đỡ chăm sóc. Trách nhiệm của tôi không ai thay thế được! Thời khắc đó, tôi thấu hiểu cái gọi là sống không bằng chết. Chết, đối với tôi là giải thoát quá tốt đẹp. Trong âm u mênh mông có một tiếng nói với tôi, bạn cần phải kiên trì! Vậy là tôi dùng ý chí lớn nhất lập tức tự điều chỉnh tinh thần của mình! Tôi tắm qua một chút rồi khoác lên nụ cười đi đối diện với con và chồng. Tuy vậy trong tâm tôi ẩn ước một ý niệm: nếu như con không thể ở lại thì mẹ sẽ theo con!  Phút trước con đi phút sau mẹ nhất định theo con. Tôi tuyệt không thể ở lại trên đời này 2 phút mà không có nó. Ý niệm này rất kiên định và đột nhiên tôi cảm thấy bản thân thật tự tại.

(còn tiếp)

                                                                          Theo secretchina.com