Người xưa có câu: “Vạn ác dâm vi thủ”, tà dâm chính là một tội ác, là điều mà những bậc chính nhân quân tử đều nghiêm khắc giữ mình, không bao giờ dám phạm phải; nếu không, hậu quả khôn lường.

uUkoYj-20171108-nhung-dieu-trong-yeu-cua-nhan-sinh-9-khong-biet-va-9-khong-thePhương Đống vì háo sắc mà bị mù mắt, nhờ thành tâm niệm Phật nên được phúc báo. (Ảnh: Internet)

Triều Thanh, ở thành Trường An có một người học trò tên là Phương Đống, người này có chút tài danh, nhưng hành vi không nghiêm túc, không giữ lễ tiết. Mỗi lần thấy thiếu nữ đi dạo trên đường, liền làm cái đuôi bám theo sau cợt nhả.

Một năm, trước lễ Thanh Minh một ngày, anh ta tình cờ tản bộ ở ngoại thành, bắt gặp một chiếc xe nhỏ, bốn mặt treo rèm thêu hoa màu đỏ, mấy cô a hoàn mặc áo xanh chầm chầm bước theo xe. Trong đó có một cô nương nổi trội hơn hẳn, cô ta cưỡi trên một con ngựa nhỏ, dung mạo vô cùng xinh đẹp.

Phương Đống nhẹ nhàng đến gần xe để nhìn, thấy rèm xe được kéo lên, bên trong là một cô nương khoảng 15, 16 tuổi, diễm lệ vô cùng, Phương Đống vừa nhìn liền cảm thấy rối ren hoa mắt, tinh thần hoảng loạn, thế là ra sức đuổi theo, lúc thì chạy đến trước xe, lúc thì lại chạy sau xe, làm cái đuôi bám theo suốt mấy dặm đường.

Đột nhiên, anh ta nghe thấy cô gái ngồi trong xe gọi a hoàn đến cạnh xe nói: “Buông rèm xe xuống cho ta. Ở đâu ra một tên tiểu tử điên cuồng, cứ nhìn lén ta suốt!”.

Tiểu a hoàn tuân mệnh buông rèm xuống, đồng thời tức giận nói với Phương Đống: “Đây là con dâu mới của Thất công tử ở thành Phù Dung (trong các câu chuyện thần thoại cổ thỉnh thoảng có nhắc tới địa danh này) đang về nhà mẹ, không phải là thê tử của đám nhà quê để cho ngươi tùy tiện nhìn như vậy!”.

Vừa dứt lời, a hoàn tiện tay vơ một nắm đất trên đường ném vào mặt Phương Đống. Hai mắt của Phương Đống bị bụi bay vào, nhắm chặt một hồi lâu, đợi đến khi anh ta mở mắt, thì xe ngựa đã biến mất.

Phương Đống ôm nỗi ngạc nhiên và nghi ngờ trở về nhà, thấy mắt đau đớn khó chịu, vội nhờ người vạch mắt lên kiểm tra, thấy tròng mắt đã bị phủ một lớp màng. Qua một đêm, mắt càng đau dữ dội, nước mắt không ngừng chảy ra. Lớp màng trong mắt càng lúc càng dày, vài ngày sau đã dày như đồng tiền, hơn nữa tròng mắt phải cũng bị phủ một lớp màng dày hình xoắn ốc, vô phương cứu chữa.

Mỗi lần thấy thiếu nữ đi dạo trên đường, Phương Đống liền làm cái đuôi bám theo sau cợt nhả. (Ảnh minh họa qua culture.people.com)

Lúc này Phương Đống mới hối hận, anh ta nghe mọi người nói tụng Kinh Phật có thể giải kiếp nạn, thế là tay cầm một cuốn, mời người dạy tụng Kinh. Lúc đầu mới tụng Kinh, anh ta còn có chút bực dọc, được một lúc, tâm trạng dần dần bình tĩnh lại. Mỗi ngày từ sáng đến tối anh đều khoanh chân tĩnh tọa, tay lần tràng hạt, lẩm nhẩm đọc Kinh văn. Anh ta cứ kiên trì như vậy tròn một năm, mọi tà niệm sắc dục đều biến mất.

Phương Đống bỗng nhiên nghe thấy trong mắt trái có người đang nhỏ giọng nói: “Ở trong này tối om om, khó chịu chết đi được!”. Dường như trong mắt phải có người đáp lại: “Chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi đi, ra khỏi nơi buồn chán này”. Dứt lời, Phương Đống cảm thấy từ hai lỗ mũi dường như có vật gì nho nhỏ ngọ nguậy bò ra, khiến lỗ mũi ngứa ngáy.

Một lúc lâu sau, bọn chúng lại từ lỗ mũi bò vào tròng mắt. Phương Đống lại nghe bọn chúng nói chuyện: “Lâu rồi không trở về vườn xem, không ngờ lan chân trâu chết khô rồi”. Phương Đống trước kia thích ngửi mùi thơm của hoa lan, nên trong nhà anh ta trồng rất nhiều loại hoa lan, anh thường đích thân đi tưới nước cho chúng.

Nhưng từ sau khi mắt bị mù, anh đành bỏ mặc mấy cây hoa lan. Giờ nghe nói hoa lan chết hết rồi, liền hỏi vợ: “Sao hoa lan lại chết khô hết rồi?” Vợ anh ta hỏi lại là sao anh lại biết? Phương Đống bèn kể lại những lời vừa nghe được cho người vợ. Người vợ lập tức đến vườn hoa kiểm tra, quả nhiên thấy hoa lan đã chết héo hết.

Người vợ cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nên lặng lẽ nấp ở trong phòng quan sát. Cô nhìn thấy hai người tí hon từ trong lỗ mũi của Phương Đống bò ra, bọn họ nhỏ hơn cả hạt đậu, sau khi ra khỏi cửa, bọn họ đi càng lúc càng xa, dần dần không biết là bọn họ đi theo hướng nào. Một lúc sau, hai người tí hon lại trở về, bay lên mặt của Phương Đống, giống như con kiến chui vào hang bò vào lỗ mũi Phương Đống.

Kiên trì niệm Phật tròn một năm, mọi tà niệm sắc dục của Phương Đống đều biến mất. (Ảnh qua vietrigpa.org)

Trong vòng hai ba ngày đều như vậy. Phương Đống lại nghe người tí hon ở mắt bên trái nói: “Đường hầm này quanh co khúc khuỷu, ngươi và ta đi lại chẳng tiện chút nào, chi bằng chúng ta mỗi người tự mở một cánh cửa”. Người tí hon ở mắt phải nói: “Tường ở chỗ ta cứng quá, mở một cánh cửa đâu dễ như vậy”.

Người tí hon ở mắt trái lại nói: “Thử mở ở chỗ ta xem, chỗ ta mà ổn thì ngươi và ta sống chung”. Nghe bọn họ nói xong, Phương Đống lờ mờ cảm thấy tròng mắt phải như bị người khác cào rách. Một lúc sau, Phương Đống mở mắt nhìn, có thể thấy rõ chiếc bàn và những đồ vật khác ở trong phòng.

Phương Đống lập tức bảo với vợ. Người vợ cẩn thận quan sát mắt của chồng, con ngươi lấp lánh phát sáng, to bằng nửa hạt tiêu. Lại qua một đêm, lớp màng trong mắt trái Phương Đống hoàn toàn biến mất, nhìn thật kỹ, thì thấy một con mắt có hai con ngươi, còn lớp màng dày hình xoắn ốc bên mắt phải thì vẫn còn nguyên như cũ. Lúc này bọn họ mới biết rằng hai con ngươi ở cùng với nhau trong khoang mắt trái.

Mặc dù mắt phải Phương Đống vẫn bị mù, nhưng thị lực mắt trái so với trước khi bị mù lại tốt hơn rất nhiều. Từ đó về sau, hành vi của Phương Đống thận trọng ý tứ, không còn những hành vi cợt nhả, không giữ lễ tiết, háo sắc nhìn người nữa, nên được hàng xóm láng giềng khen ngợi.

Phương Đống háo sắc nhìn trộm nữ nhân trong câu chuyện, nữ nhân đó có thể là sinh mệnh ở một không gian khác xuất hiện ở không gian này, nên mới chịu sự trừng phạt là hai mắt bị mù. Sau khi Phương Đống niệm Kinh và tà niệm háo sắc biến mất, hai người tí hon xuất hiện có thể là linh thể của hai con ngươi trong mắt Phương Đống. Thực ra con người không chỉ có nguyên thần, theo cách nói cổ xưa, trên cơ thể người còn có nhiều linh thể như ba hồn bảy phách.

(Nguồn tư liệu: “Liêu Trai chí dị”)

 

Tuệ Tâm, theo NTDTV