Nhiều người tin rằng sức người có thể thắng được mệnh trời, tuy nhiên trên thực tế đó chỉ là tư duy cảm tính mà thôi, cái gọi là ‘thiên mệnh’ ấy vốn là vận hành theo những quy luật của vũ trụ, còn sức người thì nhỏ bé vô cùng, nói thắng là thắng cái gì đây.

mh

Nhân định không thể thắng Thiên, tất cả đều do Nhân-Quả

Có câu “Nhân định thắng Thiên” nhưng thực chất không phải vậy, mọi sự con người mong muốn và lên kế hoạch thực hiện thành bại đều phụ thuộc vào luật nhân quả.

Nhiều người tưởng rằng chỉ cần sở hữu trí tuệ, có điều kiện tốt và một kế hoạch hoàn hảo sẽ đảm bảo tương lai tươi sáng cho bản thân, con cái hoặc người nhà nói chung. Tuy nhiên đó chỉ là suy nghĩ của người trần mắt thịt, bởi vì “Nhân định” sẽ không bao giờ “thắng Thiên” do vạn sự thành bại, tốt xấu đều phụ thuộc và Đức và Nghiệp của mỗi cá nhân.

Trịnh Châu, Hà Nam thời nhà Thanh có gia đình phú hộ giàu có, của nả ăn mấy đời không hết. Phú hộ họ Vương có duy nhất quý tử nên cưng chiều, đầu tư cho học hành, mời thầy tốt nhất về dạy văn võ song toàn, những mong ngày nào đó công thành danh toại đỗ đạt cao làm quan to trong triều. Không phụ lòng cha mẹ, quý tử chăm chỉ đèn sách rèn luyện nên thành tích rất tốt, khiến cả gia tộc đều rất hài lòng.

Tới ngày chuẩn bị lên kinh ứng thí, phú hộ mở tiệc lớn đãi mừng cả làng, ai ai cũng tới chúc tụng công tử con nhà giàu sớm đỗ đầu bảng làm quan to vinh danh cả họ.

Trong số khách mời có pháp sư được cho là rất giỏi kinh dịch, xem tử vi và thông tường địa lý. Đó là bởi Vương phú hộ mời riêng pháp sư tới chỉ giáo, xem làm sao để quý tử đỗ đạt cao rạng danh tổ tông. Pháp sư tuy nhiên lại tỏ vẻ trầm ngâm, khiến phú hộ lo lắng: “Ngài thấy con trai tôi có thể rạng danh tổ tông hay không? Tôi đã an bài tất cả những gì tốt nhất cho con mình, chắc chắn sẽ thành công, phải vậy không?”.

Pháp sư đáp rằng: “Tôi không nghĩ như vậy. Xét theo số mệnh của công tử, do nghiệp tiền kiếp liên quan đến sát sinh nên kiếp này khó mà bền thọ, cách duy nhất là cho tu Chính Pháp may ra mới thoát khỏi họa sắp tới gần”.

Họ Vương nghe vậy cảm thấy rất bất bình: “Sao lại có chuyện đó? Tôi đã thu xếp những gì tốt nhất cho con tôi, tiền bạc của nả nhà tôi không thiếu. Con tôi lên kinh dự thi có gia nhân theo hầu, người nào cũng giỏi võ, nó lại học hành tốt như vậy. Không thể có chuyện khác được. Ngài hãy xem kỹ lại đi, hoặc có cách nào lập đàn cầu xin cúng tế, tốn bao nhiêu tôi cũng sẵn lòng, miễn con tôi công thành danh toại”.

Pháp sư lắc đầu: “Mọi việc đều đã định sẵn, số kiếp của công tử không thể thay đổi bằng những thứ đó. Hãy sớm cho công tử tu theo Chính Đạo, may ra mới trừ bỏ hết nợ nghiệp. Công danh tiền tài sẽ không thể bền, tôi khuyên ngài như vậy”.

Phú hộ không nghe, tỏ thái độ tức giận và quyết định mời một pháp sư khác về lập đàn cúng cầu, xin phù hộ cho con trai bình an, ứng thí thành công.

Công tử họ Vương lên kinh thành ứng thí, quả nhiên đỗ đầu bảng, Vương phú hộ vui mừng khôn xiết, cười nhạo những gì Pháp sư từng cảnh báo mình. Họ Vương đã giàu có nay có quý tử làm quan to, ai nấy đều đắc ý lấy làm mãn nguyện lắm, mở đại tiệc đón rước trạng nguyên.

Trong bữa tiệc ai nấy đều hoan hỉ, uống thỏa sức nhân ngày mừng vui này. Tân trạng nguyên được nhiều người chúc tụng cũng bị chuốc say, tiệc chưa vãn thấy khó chịu nên cáo lui về phòng nghỉ trước, có gia nhân dìu đi. Vì chủ uống quá say nên gia nhân buộc phải cõng trên lưng mới di chuyển được, trời tối loạng quạng vấp phải bục, cả hai đều ngã ngửa. Gia  nhân sợ quá vội kêu người tới giúp, bản thân không sao nhưng thấy tân trạng nguyên không còn thở nữa. Vương phú hộ thất kinh vội mời lang y giỏi nhất tới thăm khám, tiếc thay ngã đúng chỗ hiểm nên công tử nhà họ đã không thể qua khỏi.

Tiệc mừng thành đám tang u ám, trong tiếc khóc than của cả họ, Vương phú hộ chợt nhớ lại lời của pháp sư trước đây. Lo tang lễ cho quý tử xong Vương phú hộ vội thỉnh mời pháp sư tới và biết rằng ở tiền kiếp con trai độc nhất của mình đã vô tình ngộ sát một người khi đi trên đường, và kiếp này người đó đầu thai làm gia nhân nhà ông để đòi nợ.

Giá như lúc ấy Vương phú hộ nghe theo lời khuyên của pháp sư thì mọi việc đã không tồi tệ như vậy. Con người sinh ra đã có số mệnh định sẵn dựa trên đức nghiệp mà họ tích ở đời đời kiếp kiếp về trước. Cho dù bản thân hay cha mẹ có an bài chu đáo thế nào, số mệnh người đó vẫn sẽ diễn ra đúng như đã định, dựa trên luật nhân quả.

Muốn giải hết nghiệp lực chỉ có cách tu Chính Pháp, xả bỏ mọi tư tâm để sớm giác ngộ thì kiếp nạn mới tiêu tan. Công danh tiền tài trong cuộc đời không thể nào mua nổi đức cho bất kỳ ai.

Biên dịch từ SecretChina

Theo minhbao.net