Trong hai nhà Phật Đạo chính tông, người tu luyện lúc tịnh tâm, nhập tĩnh, nhập định thì nguyên thần rời khởi thân thể đi đến thế giới tốt đẹp, nhìn thấy những cảnh đẹp không tả nổi, cảm thụ chân thực cảnh tượng không gian khác.

Vạn vật hữu linh-Người tu luyện nhìn thấy chân tướng của linh hồn

Một khi nói tới linh hồn thì mọi người hiện nay đầu tiên nghĩ đến là mê tín. Sau đó cười nói linh hồn người là điều ngu xuẩn. Đa số mọi người đều vì bảo vệ bản thân mà không nói trước mọi người. Chỉ trong phạm vi nhỏ như đồng nghiệp, người thân, bạn bè. Nhưng đây cũng chỉ là làm một chút thần kỳ trong lúc trao đổi mà thôi. So với người hiểu về vấn đề linh hồn thì đa số tập trung trong những người nghiên cứu Phật Đạo, và cũng chỉ là làm thứ gì đó thứ yếu và truyền trong phạm vi nhỏ. Trong cuộc sống nhịp độ nhanh, vì cuộc sống mà người ta bôn ba thì rất ít người có cơ hội suy tưởng thật sâu và hệ thống về nó và cũng suy nghĩ không rõ ràng.

Kỳ thực ở phương Tây nghiên cứu về khoa học sinh mệnh có cơ cấu tầng lớp rất nhiều.

Có nhiều bộ phận nghiên cứu linh hồn, và họ phát hiện nhiều lần rằng tỷ lệ trọng lượng giữa người sắp chết và sau khi chết khác nhau. Họ nhìn nhận rằng chênh lệch đó là trọng lượng của linh hồn cũng chứng thực rằng linh hồn tồn tại.

Nhiều phòng nghiên cứu linh hồn sử dụng các thiết bị tiên tiến, các thiết bị quang học đặc biệt và khi sử dụng với người cận kề cái chết thì họ phát hiện trước khi chết có một thứ gì đó phát sáng từ thân thể thoát ra, sau đó không lâu thì người đó chết thật sự. Họ nhận định rằng đó là linh hồn và thể xác đã tách biệt.

Cũng có tổ chức nghiên cứu họ sử dụng thiết bị với các bà mẹ sắp sinh. Họ phát hiện trong khoảng thời gian trước khi đứa bé ra đời có một cái gì đó phát sáng tiến vào trong người thai phụ và sau đó không lâu thì bà mẹ sinh em bé. Họ nhận định rằng linh hồn đã nhập vào thân thể thai nhi, và cũng chứng thực rằng linh hồn tồn tại.

Ở nông thôn như Trung Quốc hay Việt Nam. Khi một đứa trẻ đang chơi đùa mà gặp điều kinh sợ rồi hôn mê. Đây gọi là thất hồn lạc phách, hồn không ở trên thân thể. Mẹ đứa trẻ liền cầm y phục của nó, hoặc những thứ nó đeo trên người đến nơi nó bị sợ hãi kinh khiếp mà gọi hồn. Sau đó đem những thứ đó đặt lên thân đứa bé, sau đó không lâu đứa bé tỉnh lại như không có gì xảy ra, lại chạy nhảy lăng xăng. Việc này chứng minh linh hồn xác thực tồn tại.

Ở Châu Á có nhiều phụ nữ thân thể yếu nhược bị nhiều người đã chết bám vào thân gọi là mượn xác hoàn hồn rồi nói chuyện và chưa biết người đó, gặp việc đó nhưng khống chế khẩu âm của người bị, thanh âm của người nam. Việc đó chứng thực ra sao. Cũng chính là sự tồn tại của linh hồn.

Trong hai nhà Phật Đạo chính tông, người tu luyện lúc tịnh tâm, nhập tĩnh, nhập định thì nguyên thần rời khởi thân thể đi đến thế giới tốt đẹp, nhìn thấy những cảnh đẹp không tả nổi, cảm thụ chân thực cảnh tượng không gian khác. Sau khi xuất định, cũng viết ra không ít các sách về việc này. Từ phương diện khác cũng chứng tỏ rằng linh hồn của con người không chỉ tồn tại mà còn sống động và chủ yếu.

Ở Tây Tạng nhưng đồ đệ tín phụng Phật giáo và tu luyện tốt. Đến lúc ra đi thì ngồi trong tư thế thiền định. Linh hồn rời khỏi xác và như một luồng sáng rực rỡ từ đỉnh đầu bay lên. Sự kiện này đã được rất nhiều người chứng thực và gọi là nguyên thần xuất khiếu hay linh hồn xuất khiếu.

Như vậy những người tu luyện hoặc trong cuộc sống bình thường cũng có thể thấy và cảm nhận hoặc tự mình trải nghiệm sự tồn tại của linh hồn.

                                                                                        Theo secretchina.com