Tân Sinh

Cuộc du hành kỳ lạ ở bên kia thế giới (P.1): Những thước phim cuộc đời

Sau một tai nạn máy bay, RanNelle Wallace đã có một trải nghiệm cận tử kỳ lạ. Và câu chuyện về cuộc du hành kỳ diệu ở thế giới bên kia được cô kể lại đã thu hút sự quan tâm của cả ngàn người.

(Ảnh: Internet)

Vào ngày 9/10/1985, RanNelle Wallace cùng chồng cố gắng lái máy bay một động cơ vượt qua một cơn bão tuyết đến tiểu bang Utah, Mỹ Quốc. Sau một hồi chống chọi với những cơn gió mạnh và tuyết rơi mù trời họ đã bị mất phương hướng và đâm vào một ngọn núi. Chiếc máy bay nhỏ bé chở vợ chồng họ đã bị vỡ thành nhiều mảnh và bốc cháy…

Do bị bỏng nặng và đau đớn quá độ, sáu giờ đồng hồ sau, RanNelle đã chết trong chiếc xe cứu thương. Và cô đã có một cuộc trải nghiệm cận tử rất lạ lùng và khá kỳ diệu. Những chuyện đã xảy ra cho cô trong khi chết đã chiếm được sự tò mò của ngàn người khi họ nghe về cuộc du hành kỳ lạ của cô ở thế giới bên kia.. Trong lúc ở trên thiên đàng, cô đã gặp được đứa con trai của cô, đứa con mà chưa được sinh ra ở thế gian này.

Dưới đây là câu chuyện được RanNelle kế lại:

Trong khoảnh khắc, tôi nhìn thấy cả cuộc đời mình được tái hiện lại

Ngay lúc đó, tôi bị cuốn hút vào trong một cái ống nhỏ hẹp. Tôi bắt đầu bay qua cái ống, chân đi trước. Cái ống vô cùng nhỏ hẹp và chặt khít, tôi có cảm tưởng rằng thân thể mình đang bị hút từ trong ra ngoài với tốc độ di chuyển rất nhanh không thể tưởng, trên trần gian này không gì có thể nhanh bằng, nhanh khủng khiếp.

Tôi cảm thấy như mình đang phóng vút qua những giải thiên hà. Tôi thấy màu sắc và ánh sáng bên cạnh tôi cứ vùn vụt lướt qua làm tôi sợ hãi vô cùng.

Tôi nghe thấy nhiều tiếng nói, hình như có nhiều người đang di chuyển chung quanh tôi. Tôi cảm thấy rằng có một người đang ở cạnh tôi, người này cũng như tôi, đơn độc một mình.

Bỗng nhiên những tiếng xì xào chợt ngưng hẳn, một màn ảnh không biết từ đâu xuất hiện, rồi những loạt hình ảnh, ngôn từ, sáng kiến, cùng sự hiểu biết chiếu sáng chớp nhoáng trước mắt tôi; đó là quang cảnh về cuộc đời tôi, và tôi đã thấu hiểu và học hỏi từ đó. Không những tôi chỉ hiểu được những sự việc đó mà hồi tưởng những gì đã qua, và tôi là người đó, một người đã làm những việc để mẹ tôi đau lòng, hoặc nói những lời chói tai với cha tôi hoặc anh chị tôi, và đây cũng là lần đầu tiên tôi biết được vì sao tôi lại làm và nói như vậy. Tôi hiểu mỗi lý lẽ cho mọi sự việc mà tôi đã làm, và tôi còn hiểu được cả sự tác động của nó đối với những người khác nữa…

“Ngay lúc đó, tôi bị cuốn hút vào trong một cái ống nhỏ hẹp….”

Tôi thấy từ cảnh này sang cảnh khác cứ tiếp diễn như vậy cho đến suốt cuộc đời tôi.

Những sự việc trong đời mà tôi sợ khi nghĩ lại hình như không xuất hiện. Tôi hiểu rằng tôi phải gánh lấy trách nhiệm cho những gì mình đã gây ra. Tôi thấy rất ân hận và thành tâm mong mỏi Thượng Đế lấy đi cái gánh nặng tội lỗi của những hành vi xấu xa này, và tôi ngạc nhiên khi thấy với tình thương vĩ đại của Ngài những tội lỗi của tôi đã được tha thứ và xóa bỏ thật dễ dàng.

Nhưng rồi tôi thấy những cảnh tượng khác mà tôi không thể lường được. Trong cuộc đời này, tôi đã làm cho nhiều người thất vọng. Gia đình và bạn bè mong mỏi và cần tôi giúp đỡ nhưng tôi lại luôn chối từ viện cớ vì bận việc. Cái tính phóng túng của tôi đã làm đau lòng và nhức óc cho nhiều người; nỗi đớn đau này tôi không hề hay biết.

Một bối cảnh khác lại diễn ra. Tôi thấy một cô bạn có cuộc sống rất là gian truân. Trước khi xuống trần, cô ta đã sống ở một nơi xinh đẹp trên cõi tâm linh; cô ta đã bối rối và do dự về việc xuống địa cầu, nhưng khi được hứa là sẽ cho cô sinh vào một gia đình tốt, có anh chị em và bạn bè tốt, nên cô ta bằng lòng xuống để học hỏi và thăng hoa.

Tôi thấy rằng mình là một trong những người bạn đời để dẫn dắt và giúp đỡ cô ta, nhưng không ngờ chính cái tính dại dột điên rồ với thái độ bất cần của tôi đã làm cho cô lầm đường lạc lối đưa đẩy cô ta vào những lỗi lầm và thương đau.

Tôi đã phá hoại chính cuộc đời mình, không để ý đến những hậu quả sau này, cũng chính vì những việc làm của tôi đã đem khổ đau đến cho cô ấy. Nếu tôi làm theo sự giao ước của tôi với người khác thì cô ấy đã có một cuộc sống phong phú và yên bình; cho đến giờ phút đó, tôi mới ý thức rằng trốn tránh trách nhiệm là một cái tội…

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao tôi lại thấy những cảnh tượng này? Tâm trí tôi quay cuồng với nhiều câu hỏi.

Tiếp theo, tôi lại thấy một người đàn bà mà người trưởng ban nhà thờ nơi tôi cư ngụ đã nhờ tôi thường xuyên lui tới thăm viếng. Nhiệm vụ của tôi là đến nhà hỏi han và xem bà ta có cần giúp gì không. Bà ta nổi tiếng rất là cay cú và rất bi quan, vì nghĩ rằng không thể nào chịu đựng được áp lực mà bà ta sẽ đổ lên người tôi nên tôi không bao giờ ghé thăm bà ấy, dù chỉ một lần thôi. Bây giờ thì tôi mới biết đó là sự an bài của Đấng Tối Cao, vì lúc đó tôi là người mà bà ấy cần đến; bà ấy không biết, tôi cũng không biết, nhưng tôi đã phụ lòng bà ấy. Bây giờ tôi sống với nỗi buồn của bà ấy với sự thất vọng tràn trề mà chính tôi là người đã gây ra. Tôi đã thất bại trong sứ mệnh đặc biệt này, một nhiệm vụ mà có thể làm tôi thêm kiên cố và vững mạnh hơn. Tôi đã trốn tránh cơ hội để thăng hoa cho tôi và cho bà ấy chỉ vì tôi không đủ can đảm để chống lại sự sợ sệt nhỏ nhen và lười biếng của mình, nhưng dù có lý do gì cũng không còn quan trọng. Tôi thấy rằng, mãi đến giờ, bà ấy vẫn còn sống trong phiền muộn và cay đắng mà bây giờ tôi đang trải qua và thể nghiệm được.

Tôi nghiệm lại những việc tốt mà tôi đã làm, nhưng nó quá là ít ỏi và không có gì đáng kể như tôi đã nghĩ. Hầu hết những việc lớn lao tôi nghĩ mình đã làm cũng vì chính bản thân mình mà thôi. Tôi phục vụ cho mọi người nếu họ giúp đỡ tôi.

Tất cả những công việc thiện nguyện mà tôi làm đều là sự báo đáp; dù chỉ là sự báo đáp cũng làm bản ngã của tôi tăng lên…

Những hành động tốt như một lời nói tốt, một nụ cười tươi, làm vài việc nhỏ nhặt tôi đều quên lãng nhưng tôi thấy những việc làm đó đã làm người ta vui hơn; và để báo đáp họ cũng đối xử tốt với người khác.

Và khi tôi thật sự cười và thật lòng giúp đỡ thì tôi thấy mình phát ra một làn sóng tốt của hy vọng và thương yêu. Tôi thấy thất vọng tràn trề vì những sự việc như vậy thì tôi làm rất là ít.

Khi cuốn phim đời tôi kết thúc thì tôi rơi vào một trạng thái đau khổ tột cùng. Tôi thấy mọi sự việc mà tôi đã làm rất rõ ràng và từng chi tiết… những việc xấu xa thường ám ảnh tôi cho đến cuối; còn những việc làm tốt thì vang vọng mãi với những phần thưởng và sự vui sướng tột đỉnh mà tôi không bao giờ ngờ được. Cuối cùng tôi mong muốn, tôi thấy mình mong muốn được làm lại từ đầu.

Không có ai ở đó để phê bình và chỉ trích tôi, không một người nào hết, nhưng lương tâm của tôi đã thiêu đốt tôi. Tôi đã bị nấu chảy trong sự thống khổ của chính lương tâm mình. Ngọn lửa ăn năn hối hận bắt đầu bừng cháy thiêu đốt tâm can tôi…

Một điểm sáng xuất hiện ở đằng xa. Nó chỉ nhỏ như đầu một cây kim, một đốm thật nhỏ nhưng ánh sáng chói lọi của nó đã phân nó ra từ những ánh sáng khác đang bao quanh tôi. Do bản năng tự nhiên tôi hướng về nó.

Phát ra từ ánh sáng là tình thương, hy vọng, và bình an mà linh hồn của tôi đang khao khát. Tôi mong muốn và cần ánh sáng rực rỡ chói lọi này.

Cái ống nhỏ hẹp u tối bây giờ trở thành một con đường hầm, càng đến gần thì con đường hầm càng mở rộng ra, ánh sáng tuôn tràn trước mặt tôi làm mọi vật đều bị ánh sáng rực rỡ bao phủ. Tôi bị ánh sáng này hút vào với vận tốc nhanh khủng khiếp.

Ồ, Thánh Thần ơi, ánh sáng này còn sáng hơn mặt trời nữa nó sẽ làm tôi mù mất! Và có thể nó sẽ giết chết tôi!

Tôi lại nhớ đến chiếc máy bay bị cháy làm tôi bỏng nặng nên tôi sợ ánh sáng chói lọi này sẽ lại đốt cháy tôi thêm một lần nữa nhưng tôi không thể dừng lại; tôi bị hút bởi năng lực nào đó mà tôi không thể chống cự được. Tôi nhắm mắt trước sự hủy diệt sắp xảy ra cho tôi, mắt đã nhắm nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy…

Và tôi đã bay vào trong ánh sáng đó.

Như là một cái hỏa tiển bùng nổ, ánh sáng xuyên qua người tôi. Mỗi tế bào trong cơ thể tôi đều bị ánh sáng rực rỡ chói lọi này đâm thủng, lúc đó tôi thấy mình giống như một hình bóng.

Da của tôi không bị cháy và mắt tôi vẫn thấy rất rõ ràng.

Tôi bay lơ lửng và tắm gội trong ánh sáng này, tình thương bao bọc tràn đầy ở chung quanh tôi rất dịu ngọt và tốt lành làm tôi biến đổi trở nên tinh khiết, thanh tao, và đơn thuần. Tôi gội rửa trong sự diệu ngọt, những đau đớn phiền muộn của quá khứ đã bỏ lại sau lưng và trôi vào quên lãng, thay vào đó là sự tĩnh lặng bình an…

Cuộc gặp gỡ với bà ngoại

Bỗng dưng tôi thấy một bóng hình ở đằng xa đang tiến về phía tôi.

Một người đàn bà mặc áo trắng đang đến gần. Tóc bà màu bạch kim, khuôn mặt bà tỏa ánh sáng rạng ngời. Lúc đó tôi không sợ vì tình thương mà tôi cảm nhận được không chứa đựng sự sợ hãi. Bà ta đến trước mặt tôi trong tích tắc. Bà ta mỉm cười. Tôi yêu nụ cười của bà vì trong nụ cười đó đã chứa một tình thương vĩ đại.

“RaNelle”.

Bà ta gọi tên tôi nhưng miệng của bà ta không hề chuyển động; nụ cười của bà vẫn nở trên môi… Tôi nghĩ rằng: “Chao ôi! Thật tuyệt! Bà ta không mở miệng mà vẫn có thể nói”.

“RaNell”, bà ta lại gọi. Lúc đó tôi mới để ý thấy rằng cái tiếng nói ở trong đầu tôi chứ không phải nó lọt vào từ lỗ tai. Tại sao lại như vậy? Tôi đang suy nghĩ thì bà ta lại lên tiếng.

“RANELLE”. Bà ta nhấn mạnh hơn. “NGOẠI ĐÂY!”

Khi bà ta vừa nói xong thì tôi nhận ra ngay. Bà ta chính là bà ngoại tôi, nhưng bà ta nhìn khác lắm, chẳng giống ngoại tôi chút nào. Người đàn bà đang đứng trước mặt tôi mập mạp, dễ thương, rực rỡ và chỉ cỡ 25 tuổi thôi; tóc bà ta màu bạch kim óng ánh, nói chung là tất cả mọi thứ trên người bà ta đều sáng ngời rất là đẹp.

À, tôi đã hiểu ra vì sao tôi không nhận ra bà rồi; bà ngoại mà tôi biết thì ốm yếu vì bị bệnh nhiều năm…

Rồi hiện thực làm tôi sực tỉnh.

Ngoại đã chết rồi mà. Bà đã mất khoảng hai, ba năm trước.

Tôi suy nghĩ, nếu ngoại đã chết thì tôi làm gì ở đây?

Ồ! Tôi đã chết rồi sao.

Ý niệm của tôi phát ra như lời nói, mặc dù miệng tôi không hề cử động”.

Bây giờ thì mọi thứ đều ăn khớp với nhau, những màu sắc ánh sáng, sự hồi tưởng của cuộc đời, và tình thương của ánh sáng rực rỡ này, tất cả đều xảy ra theo tự nhiên khi đời sống của tôi tiếp tục ở thế giới kế tiếp. Chắc chắn đây không phải là giấc mơ hay bị thuốc mê rồi sinh ra ảo tưởng, tôi nhận thức được bây giờ mình còn sống động và mẫn cảm hơn khi ở trong nhục thể. Tôi liền chấp nhận điều này rồi thắc mắc không biết mọi người đâu rồi?

Ngoại cười khúc khích. Mặc dù đôi môi của ngoại không hé mở nhưng tâm của ngoại đã cười.

“Không phải mọi người đều phải đến đón con khi con chết sao?”, tôi hỏi. “Không phải mọi người sẽ hát bài Thánh Ca Hallelujah và đến ôm con rồi nói ‘Chào mừng’ con sao?”

Ngoại lại cười khúch khích. Tôi nghĩ đó là những tiếng cười trong sáng nhất mà tôi chưa từng nghe thấ”.

“Được rồi”, ngoại nói: “Mọi người đều bận rộn. Theo ta, con còn nhiều thứ để thấy lắm”, rồi ngoại đưa tay ra nắm lấy tay tôi, nhưng tôi kéo tay lại và nói, “Đợi chút, còn Jim thì sao?”

Jim là (anh) bạn của tôi đã tử vong trong một tai nạn xe hơi cách đây vài tháng. Nếu ngoại ở đây thì có lẽ ngoại sẽ nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với anh ấy.

Tôi lại lên tiếng hỏi: “Còn Jim thì sao?”.

Vừa lúc đó tôi thấy Jim ở đằng xa đi tới. Tôi muốn chạy ngay đến ôm chầm lấy anh ấy nhưng ngoại tôi giơ cánh tay ra chặn lại rồi nói: “Không được. Con không thể đến gần cậu ấy”.

Tôi giật mình. Trong lời nói của ngoại có một mãnh lực gì đó làm tôi phải khựng lại.

“Tại sao không được”, tôi hỏi.

“Bởi vì cách cậu ấy sống khi còn ở trần gian”, ngoại trả lời.

Bây giờ anh ấy đến gần hơn và ngừng lại cách 5 thước. Anh ta mặc quần jean với áo sơ mi màu xanh nút áo chỉ cài đến giữa ngực giống như khi anh ấy còn sống.

“Trời ơi, người ta để anh ăn mặc như vậy trên thiên đàng sao?”

Anh ấy cười. Tôi cảm thấy sự vui sướng của anh ấy ở trong tâm, tuy anh ấy không có ánh sáng và năng lượng phát ra giống như ngoại tôi nhưng anh ấy có vẻ mãn nguyện lắm…

Anh ấy đã gửi tôi một thông điệp để đem về cho mẹ của anh ấy. Anh ấy bảo rằng tôi nói lại với bà đừng nên đau buồn vì cái chết của anh ấy nữa vì bây giờ anh rất vui vẻ và đang trên con đường chuyển biến. Anh ấy giải thích, khi còn sống anh ấy đã quyết định vài vấn đề trong cuộc sống không được chín chắn vì vậy nó đã cản trở cho sự thăng hoa của anh ấy ở trần gian. Anh ấy đã chọn và quyết định vấn đề dù biết rằng đó là sự sai lầm, giờ đây anh ấy chấp nhận mọi hậu quả.

Anh ấy còn cho tôi biết, khi bị hất tung ra từ xe hơi đầu anh ta đã đập vào một cục đá và chết ngay tức khắc. Khi sang bên kia thế giới, anh ấy có thể lựa chọn ở lại cõi tâm linh hay là trở lại trần gian, vì thấy sự tiến hóa của mình ở địa cầu đã kết thúc nếu trở lại anh ấy sẽ mất thêm ánh sáng mà anh đã sở hữu nên anh chọn ở lại nơi này.

Anh ấy mong tôi có thể giải thích tất cả những gì mà tôi nghe được cho mẹ của anh ấy nghe và tôi đã hứa với anh ấy mặc dù lúc đó tôi không có ý định trở lại trần gian. Sau đó anh nói có rất nhiều việc đang đợi chờ anh ấy làm. Vừa nói xong anh ấy quay lưng bỏ đi.

Tôi quay sang ngoại rồi hỏi vì sao bà lại ngăn cản tôi không cho tôi đến ôm mừng anh ấy. Ngoại mới cho biết đó là một phần sự ‘đọa đày’ của anh ấy.

Ngoại tôi giải thích: Những lực lượng chúng ta nhận được là tự mình ban cho mình. Chúng ta trưởng thành qua lòng khao khát của chúng ta muốn học hỏi, yêu thương, và chấp nhận mọi việc bằng đức tin mà chúng ta không thể nào chứng minh được. Khả năng của chúng ta tiếp nhận được chân lý và sống với chân lý sẽ ảnh hưởng đến sự thăng hoa trong tâm linh của chúng ta, và điều này sẽ xét đoán mức độ ánh sáng mà chúng ta sở hữu. Không có ai có thể áp đặt ánh sáng và chân lý đối với chúng ta, và cũng không có ai lấy đi được ngoại trừ chúng ta cho phép họ. Chúng ta tự quản lý và tự xét đoán mình. Chúng ta có toàn quyền hạn.

Jim đã quyết định giới hạn sự thăng hoa của mình ở Địa Cầu bằng cách từ chối những điều cậu ấy biết rằng đó là chân lý. Cậu ấy tự làm khổ chính mình và người khác bằng cách sử dụng và buôn bán thuốc phiện. Cậu ấy đã chọn bóng tối thay vì ánh sáng và bây giờ ở một mức độ nào đó cậu ấy trở thành một linh hồn đen tối. Giống như cậu ấy đến một tầng lớp đen tối – thiếu ánh sáng – ở nơi đây trong thế giới tâm linh. Đúng vậy, cậu ấy vẫn có quyền hạn để tiến hóa, cậu ấy vẫn có thể tìm được tất cả sự vui sướng và tất cả những gì mà cậu có khả năng thu nhận, nhưng cậu ấy biết rằng mình không thể sở hữu những lực lượng, và thăng hoa để đạt được sự sung sướng bằng những người nhiều ánh sáng hơn. Đây là sự đày đọa, nhưng vì chính cậu đã chọn con đường này nên cậu ấy thấy vui vẻ.

Ngoại truyền đạt những điều này với vận tốc ánh sáng nhanh hơn là máy điện tử có thể phát ra, nó đến ngay tức khắc và hiểu biết toàn diện. Tôi nhận thấy rằng ngoại và tôi có thể nghĩ trên nhiều trình độ cùng lúc rồi truyền đạt chúng cùng một lúc.

Quý vị không thể biết vật gì nếu không biết mọi vật ở chung quanh nó, cái gì tạo ra nó và cái gì đã chống đỡ nó. Sự hiểu biết lắp mộng đuôi én (nghĩa bóng ‘ăn khớp với nhau’) trong thế giới tâm linh, mỗi phần đều vừa với những phần khác. Mỗi sự việc liên quan với nhau đều được thấy ngay lập tức trong toàn diện; không giống như ở trần gian, chúng ta chẳng khi nào đạt được như vậy. Kiến thức và khả năng của chúng ta dùng để thông tin chỉ giống như đứa trẻ chưa biết cách phát âm.

Chúng ta gắng sức để truyền tin nhưng lại không sở hữu công cụ, có phải cũng giống như đứa trẻ nhỏ vậy.

Ngoại tôi đưa tay ra và nói: “Đi nhanh”.

Tôi định nắm tay ngoại nhưng đã dừng lại.

“Chà”, tôi nói: “Hãy nhìn tay của con nè”.

Tay của tôi trong suốt như keo, máu cũng trong suốt. Ánh sáng không chảy theo những đường gân máu như trong tĩnh mạch mà lại bắn xuyên qua tay tôi giống những tia nắng, cả bàn tay tôi lấp lánh ánh sáng. Tôi nhìn xuống thấy chân của tôi cũng lấp lánh ánh sáng. Tôi chú ý lần nữa thấy đôi chân và đôi tay không bị cháy, tất cả vẫn còn tốt và lành lặn, có điều nó phát ra ánh sáng lấp lánh. Tôi nhìn ngoại thấy rằng ánh sáng của ngoại sáng hơn ánh sáng của tôi. Mỗi tế bào của ngoại rất chói lọi rực rỡ, kể cả chiếc áo đầm ngoại đang mặc đều một màu trắng sáng chói”.

Vài phút sau, chúng tôi nắm tay nhau đi, và một quang cảnh tuyệt đẹp tôi chưa từng thấy đã mở ra trước mắt.

(Trích cuốn “The Burning Within” – RanNelle Wallace)

Xem tiếp phần 2: Cuộc gặp gỡ với đứa con trai tương lai

Theo ngaynay