Tân Sinh

Cuộc du hành kỳ lạ ở bên kia thế giới (P.2): Cuộc gặp gỡ với đứa con trai tương lai

Sau một tai nạn máy bay, RanNelle Wallace đã có một trải nghiệm cận tử kỳ lạ. Và câu chuyện về cuộc du hành kỳ diệu ở thế giới bên kia được cô kể lại đã thu hút sự quan tâm rất nhiều người.

Trước mắt tôi là một phong cảnh tuyệt đẹp, đẹp không thể diễn tả được. (Ảnh: Internet)

Tiếp theo phần 1: Những thước phim cuộc đời

Ở phần 1, sau một tai nạn máy bay, RanNelle Wallace đã rơi vào tình trạng nguy kịch, và cô đã có một cuộc trải nghiệm cận tử. Theo lời kể lại của RanNelle thì cô bị hút vào trong một cái ống nhỏ hẹp, sau đó rơi vào một không gian kỳ lạ. Ở đó, cô không khỏi xúc động khi nhìn thấy cả cuộc đời mình được tái hiện lại, từng cảnh từng cảnh giống như một bộ phim. Kỳ lạ hơn, cô đã gặp lại bà ngoại và một người bạn của mình – những người mà đã qua đời cách đó vài năm.

Ở phần 2 này, RanNelle Wallace tiếp tục cuộc hành trình đầy bí ẩn của mình – tiếp nối những cuộc gặp gỡ không tưởng.

Sự gặp gỡ đứa con trai tương lai

Trước mắt tôi là một phong cảnh tuyệt đẹp, đẹp không thể diễn tả được. Tôi đã đến nhiều khu vườn nổi tiếng tại tiểu bang Califoria nhưng không có cái nào đẹp đẽ giống như khu vườn trước mặt tôi; đó là một tấm thảm cỏ trải dài vô tận len lỏi trong những ngọn đồi chói sáng rực rỡ. Màu xanh của cây cỏ nơi đây rất đậm mầu và lung linh ánh sáng. Từng chiếc lá rất sinh động và tất cả đều phát ra ánh sáng; mỗi chiếc lá khác nhau và hoàn chỉnh như đón chào tôi đến nơi thần tiên này.

Cả khu vườn cất vang tiếng hát. Những bông hoa, ngọn cỏ, cây cối tràn ngập chỗ này với những âm thanh nhịp nhàng giai điệu tuyệt vời. Tôi cảm nhận được tiếng nhạc này bằng cách nào đó vượt trên cả trình độ thính giác của tôi.

Khi ngoại và tôi dừng lại trong chốc lát để thưởng thức phong cảnh tuyệt diệu này tôi đã thầm thì khen ngợi: “Mọi vật nơi đây đều biết ca hát”, thật khó mà nói lên hết những cảm tưởng của tôi lúc đó…

Tôi để ý đến những đóa hoa hơi khác lạ gần nơi chúng tôi đang đứng. Ngoại tôi vẫy tay ra lệnh cho chúng đến; dù đó là một mệnh lệnh nhưng những đóa hoa đã vui mừng tuân theo. Chúng bay đến dừng lại lơ lửng ở trên không trong vòng tròn của đôi tay ngoại kết thành một bó hoa đã hoàn thành và sống động. Mỗi đóa hoa đều có khả năng truyền đạt, tác động, và đồng thời soi sáng những bông hoa khác cạnh bên.

“Ngoại ơi, chúng không có cuống hoa”, tôi nói.

“Tại sao chúng phải có cuống hoa?”, ngoại đáp: “Các loài hoa ở trên trần gian đều cần có cuống hoa để nhận nguồn dinh dưỡng và để trưởng thành. Muôn loài do Thượng Đế sáng tạo đều mang tính chất tâm linh và được phác họa đề hướng về nguồn tâm linh cao cả nhất của mỗi loài. Một đóa hoa đạt đến trạng thái trọn vẹn nhất thì nở rộ; còn nơi đây muôn hoa đều hiện hữu ở trạng thái tròn đầy nhất vì vậy không cần đến cuống hoa”.

“Thật lạ… chúng biết lơ lửng trên không”, tôi không khỏi thắc mắc.

“Chúng phải rớt xuống sao? Mọi vật nơi đây đều hoàn mỹ mà!”, nói xong ngoại cầm một đóa hoa lên đưa cho tôi rồi nói: “Đẹp không?”.

Cả đóa hoa đều tràn đầy màu sắc ánh sáng khác nhau, sự đẹp đẽ của nó thật không thể tưởng tượng được. Rồi đóa hoa trở nên là một phần của tôi, linh hồn của nó hòa nhập với linh hồn tôi, và nó nghiệm được mọi thứ mà tôi đang làm hay đã làm từ trước. Nó nhận thức sâu sắc về tôi, cùng lúc nó đã thay đổi tôi với tính chất tâm linh thanh cao của nó cùng sự hiện hữu và đời sống của chính nó. Nó ảnh hưởng đến những cảm giác, những ý nghĩ, và cá tính của tôi. Tôi là nó và nó cũng là tôi. Cảm giác vui mừng đến từ sự hợp nhất này thật sự khác với bất cứ những gì mà tôi đã trải nghiệm được từ trước đến giờ đã làm cho tôi muốn bật khóc.

Ngoại tôi ra lệnh cho những đóa hoa trở về thì chúng lập tức bay nhẹ nhàng về chỗ cũ. Đóa hoa trên tay tôi cũng trở về nơi của nó nhưng hương thơm của nó vẫn còn ở bên tôi.

Tất cả những thứ này đều đến từ Thượng Đế, và năng lượng để duy trì mọi thứ cũng đến từ Ngài, và đó là năng lượng tình thương của Ngài. Cũng như đời sống cây cỏ ở trần gian phải cần đất, nước, và ánh sáng để nuôi dưỡng thì đời sống tâm linh phải cần đến tình thương. Tất cả sự sáng tạo đều do nguồn tình thương của Thượng Đế, và mọi thứ Ngài tạo ra đều có chứa đựng tình thương.

Ánh sáng, chân lý, và đời sống tất cả đều được sáng tạo trong tình thương và được duy trì bởi tình thương. Thượng Đế cho chúng tình thương, chúng ta cho chúng tình thương, con cho chúng tình thương vì vậy sự sáng tạo được phát sinh.

“RanNelle, Ta thương con”, bà nói.

Khi ngoại vừa nói xong, tôi nhận được tình thương của bà truyền vào trong bản thể của tôi và toàn thân tôi đều tràn đầy sự ấm cúng và sung sướng không thể nào diễn tả được. Đây là sự sống, đây là sự hiện hữu chân chính, không giống như đời sống ở trần gian.

Tôi cảm thấy cây cỏ thương yêu tôi, mây trời, hương hoa, và mọi thứ đều thương yêu tôi. Và khi tôi nhận được những lời nói của ngoại tôi cùng tình thương này thì tôi biết rằng kể từ bây giờ tôi chịu trách với tình thương ở chung quanh tôi trong bất cứ hoàn cảnh nào. Bà đã dạy tôi về tình thương yêu, ý nghĩa, sự rộng lớn và năng lượng của nó, không phải chỉ vì tôi thấy thích thú khi nhận nó mà còn phải biết cách bày tỏ tình thương này đến những người khác.

(Khi chúng ta tràn đầy tình thương thì mới thành suối nguồn của tình thương được.)

Ngoại tôi nắm tay tôi và chúng tôi bay qua khu vườn. Bà giải thích vài mục đích cơ bản của cuộc sống chúng ta trên Trần Gian: Chúng ta cần sống theo quy tắc xử sự chuẩn mực, cần phải giúp đỡ người khác; điều cần thiết của một vị cứu tinh là cần đọc Thánh Kinh và phải có niềm tin. Tôi vội nói: “Ngoại ơi, con đã biết điều này rồi mà. Con đã học tất cả vào mỗi ngày Chúa Nhật. Tại sao ngoại lại dạy con nữa”.

Bà đáp rất đơn giản rằng: “Đó là những cẩm nang phúc âm mà những điều huyền bí về Thiên Đường được tìm thấy”.

Tôi không thấy có điều bí ẩn nào trong lời nói của ngoại, mà chỉ nhận được tình thương vô bờ bến của ngoại thôi. Tôi thấy rằng không lợi ích gì nếu ngoại dạy dỗ tôi về những căn bản đạo đức mà tôi đã học thuộc lòng từ nhiều năm về trước. Nhưng bà vẫn tiếp tục lặp đi lặp lại về nền tảng căn bản của đức tính tốt, tín ngưỡng, và tác dụng của sự hối lỗi, những điều mà ai cũng có thể học được từ Thánh Kinh. Tôi lắng nghe, và sự thất vọng của tôi càng gia tăng khi chúng tôi bay lên trên một sườn đồi.

Khi tới được đỉnh, tôi nói:

“Ngoại ơi, con đã biết tất cả rồi. Con thật sự hiểu hết. Ngoại hãy dạy con những điều khác đi”.

“Con chưa chuẩn bị mà”.

“Con sẵn sàng rồi ngoại. Con sẵn sàng để hiểu biết thêm”.

“Không được. Con còn chưa tin tưởng ở những điều căn bản. Con thiếu niềm tin”.

Điều gì mà tôi không tin tưởng? Tôi thiếu niềm tin như thế nào? Ồ! Nhưng ngoại đã biết rõ. Ngoại đã biết rõ về tôi còn nhiều hơn tôi nghĩ …

Khi đang đứng trên dốc cao nhìn xuống một thung lũng nhỏ, tôi thấy một cảnh tượng đã thay đổi tôi vĩnh viễn. Một quang cảnh thiêng liêng trên cả lời nói, trên cả sự biểu lộ, và những ai chứng kiến đều giữ kín nó ở trong lòng.


Tôi thấy rằng mình quả thực đã thiếu niềm tin. Tình thương không đơn giản như một lời nói hay một cảm xúc, mà tình thương là một năng lực sinh ra và tác động vào mọi thứ ở chung quanh. Tình thương là năng lực của đời sống. Điều này đã là một điểm quay cho tôi, điều này ban cho tôi tất cả sự hiểu biết cùng tình thương để phát huy ra. Nhưng tôi không thể nào chia sẻ từng chi tiết nơi đây, ngoại trừ nói rằng tôi biết tình thương giữa con người ở đây là vĩnh cửu. Tôi cảm thấy ngoại tươi cười với sự vui sướng và tôi hiểu rằng mình đã vượt qua được thử thách.

Ngoại nắm tay tôi, chúng tôi bay nhanh qua những đồng bằng đồi núi. Tôi cúi xuống nhìn mặt đất bay qua vùn vụt ở dưới chân. Chúng tôi bay nhanh như một điểm sáng trong thế giới tâm linh mênh mông rộng lớn này để hướng chuyển vào không gian, càng bay thì càng nhanh.

Và cánh cửa ngập tràn sự hiểu biết mở ra và trút vào tôi không kể hết; đó là nguồn cội ánh sáng và chân lý bao bọc chung quanh tôi, nó trong sáng dễ hiểu, và được ngoại giảng giải theo đẳng cấp của tôi. Ngoại đã cho tôi sự hiểu biết về Thượng Đế, đời sống, và sự tạo hóa của thế giới, kể cả đạt đến sự bất diệt. Những chân lý bao hàm toàn diện, đầy đủ, và đổ lên người tôi với số lượng khổng lồ làm cho tôi nghĩ đầu của mình sẽ nổ tung. Nó đến nhanh quá. Tôi muốn có khả năng tiếp thu để nhớ hết tất cả, nhưng nhiều quá và… “Tôi không thể chịu đựng được! Ngừng lại!”, tôi nói.

Lập tức tất cả sự truyền đạt đều ngưng lại, và chúng tôi dừng lại im lặng trong khoảnh khắc. Ngoại nhìn thẳng vào tôi và tỏ vẻ ngạc nhiên. “Tại sao con lại làm như vậy?”, ngoại hỏi:

“Con không thể thu thập hết mọi điều mà ngoại cho con. Làm sao con có thể nắm giữ hết tất cả được?”.

“RanNelle, đừng lo”, ngoại nói thêm, “Đừng có sợ sệt và nghi ngờ chính mình, vì con sẽ nhớ lại hết tất cả khi con cần đến, và chúng sẽ mang đến cho ký ức của con bằng Thánh linh. Nên có niềm tin. Hãy tin tưởng vào quyền năng của Thượng Đế”.

Đến giờ này tôi mới chợt hiểu điều gì là vật chướng ngại lớn nhất ngăn chặn sự thăng hoa của tôi trong cuộc sống, đó là sự sợ hãi, những năm qua nó đã làm phiền tôi và đã chặn đứng sự thăng hoa của tôi. Sự sợ hãi đã giới hạn sự vui hưởng cuộc sống của tôi và bây giờ nó lại trở ngại tôi. Khi tôi sợ hãi, năng lượng của sự du hành, hiểu biết, và thăng hoa trở nên tê liệt.

“Đừng sợ điều này”, tôi nói với chính tôi,  “Hãy thả lỏng”. Và chúng tôi lại di chuyển, sự hiểu biết lại tuôn tràn vào tôi nhanh hơn bao giờ hết.

“Từng quang cảnh, từng quang cảnh của đời sống chân lý lướt qua: lịch sử trên Trái Đất, lịch sử sự hiện hữu của chúng ta trước khi Địa Cầu hình thành, những nguyên tắc, những sự việc, những điều mà tôi không có khái niệm gì… Tôi thấy và kinh nghiệm những điều đó, và trở thành một phần của mỗi cảnh”.

Tôi còn thấy được tất cả chúng ta đã đứng trước Đấng Cha Lành trước khi xuống trần gian cùng với các anh chị em trong cõi Vô Cùng (bất diệt). Một lần nữa tôi kinh nghiệm được điều này, giống như tôi đã có kinh nghiệm trong chính cuộc sống trước kia (kiếp trước) của tôi. Tôi thấy chúng ta tự mình chọn xuống đây để đối diện những thử thách và thu thập kinh nghiệm ở Trái Đất này.

Tôi thấy rằng chúng ta đã chọn đi theo một vị cứu tinh, người mà có thể chuộc lại những tội lỗi của chúng ta đã làm từ kiếp trước và đưa chúng ta trở về với Đấng Cha Lành. Tôi thấy tình thương và sự hân hoan chạy khắp cả người tôi lần nữa khi chúng ta chấp nhận Chúa Giê-Su như một Vị Cứu Tinh. Chúng ta đã giơ cao cánh tay phải, giống như chúng ta làm trong một phiên tòa xử án, rồi chúng ta đã long trọng cam kết với Thượng Đế rằng chúng ta sẽ làm hết khả năng của mình để hoàn thành sứ mệnh của chúng ta trên địa cầu. Tôi cảm thấy đó là một danh dự lớn lao khi làm “hiệp ước” này trước Đấng Cha Lành trên Trời của chúng ta. Chúng ta đã thề, với mục đích trở thành người cộng sự viên với Ngài để đem lại sự tốt đẹp cho địa cầu. Chúng ta đã hứa sẽ dùng thời gian, nghị lực, và tài năng để giúp đưa toàn bộ những thông điệp của vị Cứu Tinh, để giúp đưa những anh chị em của chúng ta trở về lại với Đấng Cha Lành.

Tôi thấy Ngài biết mỗi người chúng ta, từng cá nhân. Ngài biết tấm lòng chúng ta, biết linh hồn chúng ta, và Ngài thương yêu chúng ta vô bờ bến, như là Ngài đã ở với mỗi chúng ta trong một thời gian vô định để chỉ bảo và yêu thương chúng ta. Thời gian không hiện hữu, mỗi chúng ta luôn có mối quan hệ với Ngài.

Tôi thấy những người đứng cạnh tôi trong buổi lễ đó là những người dự một phần trong cuộc sống của tôi trên địa cầu. Chúng ta đều có mối quan hệ với nhau trong cuộc sống này. Nếu một người trong chúng ta thất bại trong sứ mệnh của anh hay chị ấy thì tất cả chúng ta đều chịu sự dày vò khổ đau trong cách này hoặc cách khác, nhưng nếu có một người thành công thì tất cả đều được lợi ích. Chúng ta như là tiểu thể trong một đại thể, nó sẽ tốt đẹp khi được toàn vẹn, nhưng nếu chúng ta lấy đi một phần thì tất cả chúng ta đều sẽ bị thiếu hụt và không thể trọn vẹn đến khi tìm được phần đó để lại đúng nơi của nó. Chúng ta cần có nhau, chúng ta vẫn như vậy, và luôn luôn sẽ như vậy.

Nhiều sự việc bất diệt khác đi qua tôi. Hình như tôi tắm trong đó và trở thành chúng. Chúng đã đổ vào linh hồn tôi, và tôi biết rằng tất cả những kiến thức này tôi chưa thể nhớ hết, có điều tôi ghi nhớ được như là làm tuyên thệ với Đấng Cha Lành, còn vài điều khác thì tôi vẫn đang chờ đợi để nhớ.

Tôi hỏi ngoại: “Con có thể viếng thăm bạn bè của con không, những người con mà đã yêu thương từ cõi xa xưa”.

Ngoại đáp: “Có vài người vẫn còn sống ở Trái Đất, nên con không thể thấy họ được”.

“Còn những người khác thì sao?”, tôi hỏi.

Tức thì họ đến với tôi, những người xinh đẹp của ánh sáng và tình thương. Tôi nhớ họ và cả tên của họ nữa. Có vài người đã sống trên Trái Đất và đã chết, có vài người thì chưa bao giờ được sinh ra. Tất cả ký ức về sự hiện hữu của tôi trước khi địa cầu hình thành trở lại với tôi, và tôi sẽ không nhớ được khi trở về Trái Đất vì những điều này chỉ dành cho nơi này mà thôi. Tôi chấp nhận, và các bạn của tôi đến ôm tôi, hoan nghênh tôi trở về.

Tôi cảm nhận được tình thương toàn thiện của họ và biết rằng họ sẽ không bao giờ lìa xa tôi. Có một người bạn nữ cứ ở cạnh bên ôm tôi một hồi lâu. Cô ấy có vẻ thân thiện với tôi một cách lạ thường, nhưng tôi có đôi chút không hiểu.

“Bạn có biết là tôi luôn ở bên cạnh bạn không?”, cô ấy nói.

“Tôi không bao giờ rời xa bạn, và sẽ không bao giờ…”

Cô ấy đã ghi nhớ từng lời của tôi nói và làm tôi rất cảm động khi tôi biết được cảm tình của cô đối với tôi là hết lòng tận tâm và yêu thương.

“Tôi luôn ở cùng bạn!”, cô ấy lại nói.

Ngoại nắm tay tôi, rồi tôi lại thấy chúng tôi ở trong một khu vườn và đang di chuyển trên một sườn đồi tuyệt đẹp khác. Mọi thứ đều hòa hợp, hoàn hảo, như những điệu nhạc êm đềm và dịu êm.

Ngoại vẫy tay thì chúng tôi ngừng lại trên một ngọn đồi cao. Tôi thấy hàng triệu người trước mặt chúng tôi. “Đây là linh hồn của những người đã chết”, ngoại nói: “Họ đang chờ đợi để công việc được hoàn tất. Họ đợi những người trên Trái Đất làm xong phần việc của họ”..

“Phần công việc của họ?”, tôi hỏi: “Công việc gì?”

(Ngoại lại cho tôi thấy những người được sắp xếp vào từng nhóm gia đình.)

“Con phải cam kết với chính mình để dành thời gian và tài năng trên Địa Cầu để làm việc cho Thượng Đế nhiều hơn nữa. Con cần những người này, và họ cũng cần con. Chúng ta tất cả đều phụ thuộc vào nhau”, ngoại nói.

(Hồi tưởng lại cuốn phim đời của tôi đã chỉ điểm sự cẩu thả mà tôi đã làm trong việc phục vụ người khác như thế nào. Bây giờ tôi mới thấy rằng có nhiều cách tôi có thể làm như là: chia sẻ, hy sinh, bố thí những gì mà tôi có.)

Những linh hồn của những người đã chết đang chờ đợi mỗi chúng ta để đến gần Chân Lý hơn, để một lần nữa trở thành Đại Thể, để nhận biết lực lượng của Thượng Đế và sống trong ánh sáng của Ngài.

Ngoại vẫy tay, mặt đất mở ra trước mặt chúng tôi. Tôi nhìn xuống thấy một người đang nằm trên giường trong một bệnh viện, chung quanh có rất nhiều bác sĩ và y tá. Khuôn mặt bệnh nhân bị băng bó lại.

“Con sẽ không bao giờ giống như trước nữa, RanNelle”, ngoại nói. “Mặt con sẽ biến đổi và thân thể con sẽ bị đau đớn; khi trở về, con sẽ trải qua nhiều năm để phục hồi”.

“Khi nào con trở về?”, tôi nhìn ngoại: “Ngoại cho rằng con phải trở về sao?”. Bỗng dưng sự hiểu biết đến, tôi nhìn người nằm trên giường tay duỗi thẳng, cả hai cánh tay và bàn tay đã bị cắt nhiều chỗ để chất nước vàng chảy vào trong những túi ni-lông.

Tôi thấy khiếp sợ nói. “Con đó ư?”

“Ừ, RanNelle, con đó. Con sẽ mang rất nhiều sẹo…”

Tôi muốn điên lên: “Ngoại! Con không trở về đâu”.

“Con của con cần con, RanNelle”.

“Không, không đâu. Chúng nó tốt nhất là sống với người khác, vì con không thể cho chúng nó những gì mà chúng nó cần”.

“Không phải chỉ con cái của con không RanNelle, mà con còn có nhiều việc để làm lắm – những việc mà con chưa làm xong”.

“Không. Tốt nhất là con ở lại đây. Con không muốn gánh chịu những nỗi đau khổ đó”, tôi chỉ vào thể xác tôi.

Tôi đã cự tuyệt và muốn ở lại đây.

“Con phải trở về”, ngoại nói tiếp: “Sứ mệnh của con chưa hoàn thành”.

“Không. Con không muốn trở về cái thể xác đó! Con không trở về đâu!”

Khuyên bảo không được ngoại tôi đưa tay ra phía trước rồi ra lệnh: “Nhìn đây!”

Một kẻ nứt mở ra trong không gian trước mặt, tôi thấy một cậu thanh niên trẻ tuổi đang bước đến gần chúng tôi. Lúc đầu cậu ta có vẻ ngơ ngác không hiểu tại sao mình lại ở nơi này, nhưng khi thấy tôi cậu ấy rất kinh ngạc.

(Ảnh: Internet)

“Tại sao cô lại ở nơi đây?”, cậu ta nói như là không thể tin vào chính mắt mình. Tôi vẫn giữ im lặng. Gương mặt của cậu từ kinh ngạc giờ đổi thành buồn bã rồi khóc nức nở. Tôi cảm nhận được nỗi u sầu và buồn bã của cậu ta nên tôi cũng bắt đầu rơi lệ.

“Chuyện gì vậy?”, tôi hỏi: “Tại sao cậu lại khóc?”. Tôi choàng tay ôm cậu, và an ủi cậu ta.

“Tại sao cô lại ở nơi này?”, cậu ấy lại nói.

Cậu cho tôi biết tên của cậu là Nathaniel, cậu chưa sinh ra ở trần gian. Cậu nói rằng nếu tôi không trở về thì sứ mệnh của cậu ấy sẽ bị cản trở. Sau đó cậu cho tôi thấy sứ mệnh của cậu ta… Và tôi thấy tôi sẽ là người mở những cánh cửa cho cậu ấy để giúp đỡ và ủng hộ cậu ấy.

“Tôi sẽ cố gắng làm xong những sứ mệnh của tôi, cậu nói, nhưng tôi sẽ không bao giờ hoàn thành sứ mệnh nếu không có cô. Tôi cần cô”, cậu ta nói.

Ồ! Tôi nghĩ trái tim mình có thể vỡ ra. Tôi là một phần trong sứ mệnh của cậu ấy; tôi đã làm cho cậu ấy đau khổ và tất cả mọi người mà cậu sẽ giúp đỡ bằng cách cự tuyệt không trở về trần gian. Tôi cảm nhận một tình thương bao la dành cho cậu trẻ này, và tôi muốn giúp cậu trong mỗi phương cách mà tôi có thể làm được.

“Ồ! Nathaniel”, tôi nói, “ta thề với con rằng ta sẽ giúp con. Ta sẽ trở về, và ta hứa là ta sẽ làm tất cả những gì mà ta có thể làm để giúp con. Ta sẽ mở những cánh cửa đó cho con. Ta sẽ bảo vệ và ủng hộ con. Ta sẽ cho con mọi thứ mà ta có. Nathaniel, con sẽ hoàn thành sứ mệnh của con. Ta thương con!”.

Sự đau buồn của cậu đã thay thế với lòng biết ơn. Mặt cậu ấy tươi vui hơn, và tôi thấy cậu ấy là một Thánh Linh cao cả. Cậu ta giờ đang rơi lệ với sự vui mừng và biết ơn.

“Cám ơn!”, cậu nói, “Ồ, con thương cô, rồi ôm chầm lấy tôi”.

Ngoại tôi nắm tay kéo tôi đi. Nathaniel đứng nhìn tôi đi mà vẫn mỉm cười và tôi nghe rất rõ những lời cậu ấy nói: “Con thương Mẹ”.

(Lúc đó tôi rất xúc động nhưng không thể phản ứng được gì vì tất cả mọi việc đều xảy ra rất nhanh.)

“RanNelle, Ngoại có điều này muốn nói với con. Hãy nói cho mọi người biết rằng chìa khóa chính là tình thương”.

“Chìa khóa chính là tình thương”, ngoại lặp lại một lần nữa.

“Chìa khóa chính là tình thương”, bà lại nói thêm lần thứ ba.

Sau đó bà thả tay tôi ra, nhưng chữ ‘tình thương’ vẫn âm vang trong đầu tôi trong khi tôi rơi vào một nơi đen tối sâu thẳm.

Tôi đã khóc khi rời khỏi thế giới ánh sáng huy hoàng tràn đầy tình thương.

Trải nghiệm về sự chết của RanNelle kết thúc khi bà trở lại cái thể xác bị bỏng nặng đang nằm trong bệnh viện. Khoảng bảy năm sau, bà hạ sinh một đứa con trai và đặt tên cho cậu ấy là Nathaniel. Bà nói rằng nét mặt đứa con trai của bà giống y hệt như Nathaniel mà bà đã gặp trên Thiên Đàng.

(Trích cuốn “The Burning Within” – RanNelle Wallace)

Theo ngaynay