Bất cứ khi nào nghĩ đến trại lao động cưỡng bức khét tiếng Mã Tam Gia, tim tôi lại run lên.

Tôi sẽ không bao giờ quên được ngày 19 tháng 04 năm 2001. Vào ngày đó, các lính canh của trại lao động cưỡng bức Mã Tam Gia đã đưa chín người chúng tôi – những học viên nữ cự tuyệt từ bỏ niềm tin đối với Pháp Luân Công vào chín phòng riêng biệt. Tôi đã bị đưa vào phòng đầu tiên nơi có bốn tù nhân nam đang đợi. Khi đi vệ sinh, tôi đã nhìn thấy một phòng lớn khác nơi giam giữ hơn 30 người đàn ông.

1. Bị [kết án] lao động cưỡng bức vì niềm tin của bản thân

Tôi tên là Doãn Lệ Bình. Năm nay tôi 45 tuổi. Tôi đã bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân vào cuối tháng 10 năm 1998. Tôi đã cho rằng cuốn sách rất hay và muốn bản thân trở nên tốt hơn dựa theo những nguyên lý được dạy trong đó.

Tôi đã không biết rằng cuộc sống của mình sẽ thay đổi đáng kể trong năm 1999.

Vào tháng 07 năm 1999, vài nhân viên cảnh sát đến nhà tôi để điều tra xem tôi có tu luyện Pháp Luân Công hay không. Họ tìm kiếm các cuốn sách của Pháp Luân Công. Em trai tôi (tên là Doãn Hiến Võ) và tôi đã phản đối việc lục soát bất hợp pháp của họ.

Chiến dịch đàn áp nhắm vào Pháp Luân Công của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) chính thức diễn ra vào ngày 20 tháng 07 năm 1999. Sau thời điểm đó, cảnh sát bắt đầu công khai theo dõi nhà tôi mỗi ngày. Các xe máy và ô tô của cảnh sát luôn ở gần đã khiến đứa con nhỏ của tôi cảm thấy sợ hãi. Con bé đã cố gắng trốn khỏi họ. Chúng tôi không có sự bình yên trong những ngày đó.

Tôi đã nhờ mẹ chăm lo cho đứa con nhỏ bảy tuổi của mình và đi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện công lý cho Pháp Luân Công. Em trai tôi đã đi cùng với tôi.

Cảnh sát từ khắp nơi trên Trung Quốc cũng đã tập trung về Bắc Kinh để ngăn cản những người đến thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Vào tháng 08 năm 1999, tôi đã bị bắt tại Bắc Kinh và bị gửi về trại giam địa phương. Một tháng sau, tôi được thả và cảnh sát đã tống tiền mẹ tôi 9.500 nhân dân tệ.

Em trai tôi đã trở nên nhợt nhạt và gầy gò sau khi được thả. Em tôi cao 1.84 m nhưng chỉ nặng có 55 kg. Trong trại giam, chúng tôi đã bị bắt làm các đồ thủ công và học thuộc những quy tắc của nhà tù. Chúng tôi đã bị tiêm những chất không xác định.

Chúng tôi đã bị giám sát chặt chẽ hơn sau khi được thả. Đồn cảnh sát và văn phòng địa phương (một chi nhánh của Đảng tồn tại ở khắp các khu vực thuộc Trung Quốc) đã cử ra hai người ở nhà tôi mỗi ngày. Điều này khiến cho mọi người lo lắng. Con tôi đã thường xuyên gặp ác mộng và kêu khóc vào ban đêm.

2. Hơn nửa mái tóc của tôi chuyển màu xám sau khi ở trại lao động cưỡng bức ba ngày

Tôi đã bị giam tại trung tâm giam giữ Điều Binh Sơn từ giữa tháng 10 năm 1999 đến ngày 07 tháng 01 năm 2000, vì đã thỉnh nguyện hai lần cho Pháp Luân Công.

Vào buổi sáng ngày 07 tháng 01 năm 2000, tôi đã bị chuyển tới trại lao động cưỡng bức Thiết Lĩnh. Các lính canh nữ đã lột hết quần áo của tôi và tiến hành khám người.

Chúng tôi bị bắt dậy sớm trước 6 giờ sáng và phải đào mương bên ngoài trong thời tiết lạnh giá. Nhiệt độ ở mức -20oC đến -30oC.

Vào ngày 20 tháng 01 năm 2000, chúng tôi đã bị chuyển tới trại lao động cưỡng bức Liêu Ninh. Ngay khi tới đó, chúng tôi lại bị khám xét thân thể một lần nữa.

Tôi bị đưa đến phòng số 2. Chúng tôi đã bị bắt lao động trong điều kiện như nô lệ suốt hơn 20 tiếng mỗi ngày. Bạn sẽ không được ngủ nếu chưa hoàn thành xong chỉ tiêu hàng ngày. Những ai chưa bị “chuyển hóa” sẽ không được phép ngủ cho tới tận 3 giờ sáng. Vào 5 giờ 30 sáng, mọi người đã phải dậy. Chúng tôi chỉ được phép dùng nhà vệ sinh và rửa ráy trong vòng 10 phút.

Bốn người chúng tôi bao gồm cô Cao Kim Linh (người mà sau đó đã bị bức hại đến chết) đã bị giao cho một nhà máy thép. Chúng tôi phải nhặt các thanh thép có cạnh thô với kích thước khác nhau từ một đống cao vài mét và chuyển chúng lên một xe tải to. Chúng tôi chỉ có bốn người để xếp đầy một chiếc xe tải với khoảng 4 đến 5 tấn thép. Bàn tay và cánh tay của tôi chi chít các vết cắt từ những thanh thép. Trong thời tiết nóng như vậy chúng tôi đã ướt đẫm mồ hôi. Thép nóng chạm vào làn da ẩm ướt của chúng tôi và tạo ra nhiều vết bỏng.

Chúng tôi đã trở lại trại giam vào buổi tối và vẫn phải tiếp tục làm các đồ thủ công cho đến khuya, thỉnh thoảng chúng tôi làm việc suốt đêm.

Hơn một nửa mái tóc của tôi đã bị chuyển thành màu xám sau ba ngày như vậy ở trại lao động cưỡng bức. Mắt tôi đỏ ngầu và hai bàn tay bị thương nặng đến nỗi dấu vân tay của tôi đã biến mất. Toàn bộ cơ thể tôi đau đến độ tôi đã không thể leo lên giường vào buổi tối.

Chúng tôi cũng đã bị bắt làm việc với khoáng chất amian mà không có khẩu trang. Chúng tôi liên tục nôn mửa vì bầu không khí độc hại.

Sau đó, tôi đã thường xuyên bị nôn ra máu do quá mệt mỏi. Cân nặng của tôi giảm từ 75kg xuống còn 60kg trong vòng vài tháng. Chu kỳ kinh của tôi cũng đã dừng lại.

Vào tháng 08 năm 2000, bốn người chúng tôi – Vương Đông, Vương Kim Bình, Lữ Diễm Anh và tôi đã bị bí mật đưa đến trại lao động cưỡng bức Mã Tam Gia.

3. Trại lao động cưỡng bức khét tiếng Mã Tam Gia

Trại lao động cưỡng bức Mã Tam Gia chuyên đàn áp các học viên Pháp Luân Công. Tôi bị bắt dậy trước 5 giờ sáng mỗi ngày và bị ép nghe tuyên truyền phỉ báng Đại Pháp gần 24 giờ – đến tận 2 giờ sáng của ngày hôm sau.

Sau hai tuần, khi tôi vẫn chưa bị “chuyển hóa”, tôi đã bị triệu tập đến văn phòng của người đứng đầu phân đội có tên là Trương Tú Vinh. Cô ta đã dùng gậy gỗ đánh vào chân tôi và dùng tay đấm vào đầu tôi. Cô ta đá tôi ngã xuống đất và bắt tôi ngồi xổm với thanh gỗ kẹp giữa hai chân. Nếu như thanh gỗ rơi xuống thì cô ta sẽ sốc điện tôi với một cái dùi cui điện.

Cô ta đã đấm đá tôi và cố ép tôi phải viết “ba tuyên bố”. Tôi đã từ chối. Cô ta ra lệnh đưa tôi đến một căn phòng trống nơi mà các học viên bị tra tấn. Cô ta đã bắt đầu dùng hai cái dùi cui điện sốc điện vào mặt, cổ, chân và tay tôi. Tôi đã đau đớn vô cùng. Tôi đã có một lúc bị khó thở và mặt tôi tiếp tục bị co giật. Tôi đã không thể đứng vững thêm nữa và ngã ngửa ra sau.

Tái hiện tra tấn: Sốc điện

Sấm sét lớn bất ngờ làm rung chuyển tòa nhà và gió đã bắt đầu thổi mạnh bên ngoài. Tôi lạnh lùng trả lời cô ta rằng tôi sẽ không từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp ngay cả khi đến phút cuối của cuộc đời. Cô ta đã ném dùi cui xuống và chạy ra ngoài.

Tôi đã bị kéo trở lại phòng giam. Khi tỉnh lại, tôi thấy tay, mặt, cổ và lưng tôi bị bao phủ bởi các vết cháy và bỏng. Tôi đã vô cùng yếu.

Nhìn tôi trở nên tàn tệ sau khi bị tra tấn, một người phụ nữ lớn tuổi trong trại giam đã khóc và nói: “Tôi không biết làm cách nào mà em có thể chịu đựng nó. Rất ít người có thể chịu đựng sự tra tấn. Nếu em không thể thì chỉ cần viết các tuyên bố mà họ muốn.”

Sau đó tôi đã nhận ra nguyên nhân mà có nhiều học viên bị “chuyển hóa” tại Mã Tam Gia. Tôi đã khóc trong đau buồn.

Vi tôi đã từ chối bị “chuyển hóa”, Trương Tú Vinh ra lệnh cấm tôi ngủ. Đại đội trưởng Vương Nãi Dân đã sốc điện tôi với hai cái dùi cui điện. Khi cô ấy hỏi tôi tại sao tôi lại cự tuyệt từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp bằng việc viết “ba tuyên bố”, tôi đã nói với cô ấy rằng tôi sẽ tiếp tục học Pháp Luân Công vậy thì tại sao tôi lại phải viết “tuyên bố hối cải”? Cô ta đã sốc điện tôi trong vòng mười phút.

Tại Mã Tam Gia, họ đã cố dùng mọi cách để khiến các học viên thay đổi. Trương Tú Vinh đã ra lệnh cho một nhóm tù nhân thay phiên nhau tra tấn tôi. Họ đã đập đầu tôi vào tường làm cho tai tôi bị ù.

Khi đã mệt lử vì đánh tôi, họ bắt tôi ngồi xổm một nửa chừng với hai tay duỗi thẳng. Họ đặt kim dưới cổ tay tôi. Nếu tay tôi hạ xuống chúng sẽ đâm tôi. Chưa đầy hai tiếng đồng hồ, cổ tay tôi đã bị đâm sâu đến nỗi máu chảy ra từ những vết thương. Nếu tôi di chuyển tay ra khỏi những cái kim, họ sẽ đánh tôi bằng những cây gậy gỗ và tát vào mặt tôi.

Vào một ngày tôi đã bị kéo tới văn phòng của Trương Tú Vinh và một lần nữa bị ép viết “ba tuyên bố”. Tôi đã từ chối. Trương và hai lính canh khác đánh đập và lăng mạ tôi. Cô ta đã giữ tôi nằm trên sàn và dùng kéo cắt tóc tôi. Sau đó cô ta đã cười một cách điên dại và nói rằng tôi trông giống như một bệnh nhân tâm thần.

4. Bị bí mật đưa vào phòng giam tù nhân nam

Tôi sẽ không bao giờ quên ngày đó: 19 tháng 04 năm 2001

Sáng hôm đó, Trương Tú Vinh bảo tôi thu dọn đồ đạc của mình. Tôi đã không biết tại sao mình là người duy nhất phải gói gém đồ đạc trong số 30 người ở phòng giam. Sau đó, cô Triệu Tố Hoàn từ phòng giam bên kia hành lang cũng bị gọi ra. Chúng tôi bị đưa đến sân với hành lý của mình. Mười học viên chưa chịu “chuyển hóa” cũng ở đó.

Một đại đội trưởng nói: “Chúng tôi đã tìm thấy một địa điểm tốt cho các người tập luyện tại đó.”

Mười người chúng tôi bao gồm Chu Quế Vinh, Triệu Tố Hoàn, Nhậm Đông Mai, Chu Diễm Ba, Vương Lệ, Vương Mẫn, Vương Khắc Nhất và dì Khúc đã bị một lính canh nam còng tay và đưa vào một xe cảnh sát. Chiếc xe này đã dừng tại một trại lao động cưỡng bức nam. Sau đó chúng tôi mới biết rằng đây là trại lao động cưỡng bức Trương Sĩ.

Chúng tôi đã bị đưa đến một tòa nhà trắng và bị đo huyết áp. Dì Khúc đã được chuyển đi còn chín người chúng tôi ở lại.

Chúng tôi bị đưa đến chín phòng khác nhau. Tôi đã bị gửi đến phòng đầu tiên. Có một chiếc giường đôi rộng và một cái sàn treo trong phòng. Bốn người đàn ông đã đang đợi sẵn trong phòng. Khi đi vệ sinh, tôi đã nhìn thấy có một căn phòng lớn với hơn 30 người đàn ông ngủ tại đó. Họ là những tù nhân.

Tôi đã cảm thấy hơi sợ và tự hỏi nơi này là đâu. Những người đàn ông này là ai? Tại sao lại có nhiều nam giới ngủ ở đây? Tôi đã có câu trả lời vào tối hôm đó.

Sau 10 giờ tối, tôi đã hỏi những người đàn ông trong phòng: “Tại sao các anh chưa rời đi? Tôi cần phải ngủ.” Một trong số họ đã trả lời: “Ngủ ư? Cô chắc chắn muốn ngủ chứ? Không ai được phép ngủ nếu không bị ‘chuyển hóa’. Một người phụ nữ đã bị “dạy dỗ” ở đây trong 18 ngày và không được phép ngủ. Cuối cùng, cô ta đã bị điên.”

Họ đã sớm rời đi nhưng bốn, năm người đàn ông khác đến. Rồi nhanh chóng một nhóm đàn ông khác đi vào. Họ đã la hét trong hành lang và gây rất nhiều tiếng ồn. Họ đã đá cánh cửa và đột nhập vào phòng. Họ duy trì việc quay phim tôi.

Đột nhiên tôi nghe thấy giọng nói của Chu Quế Vinh từ ngoài hành lang. Cô ấy liên tục gọi tên tôi: “Lệ Bình, Lệ Bình, chúng ta bị gửi từ hang sói tới hang cọp rồi. ĐCSTQ là một băng đảng lưu manh!”

Nghe tiếng khóc đau khổ của cô ấy, tôi chạy vội ra ngoài hành lang và gặp cô Chu tại đó. Chúng tôi ôm chặt nhau bất chấp việc những người đàn ông kia đánh chúng tôi ra sao. Tôi đã liều mình bảo vệ cô ấy vì cô ấy thấp và gầy hơn tôi. Khóe mắt phải của tôi bị sưng lên do bị đánh đập. Quần áo của tôi bị xé rách và tôi gần như khỏa thân. Cô Chu và tôi đã bị kéo trở lại phòng của chúng tôi. Bốn hoặc năm người đàn ông đã ném tôi lên giường. Một người đàn ông ngồi lên trên người tôi và đánh đập tôi. Tôi trở nên choáng váng và ngất đi.

Khi tôi tỉnh dậy, tôi nhận thấy rằng ba người đàn ông đang nằm bên cạnh mình. Một ở bên trái và hai ở bên phải. Một thanh niên trẻ gần sát bên phải tôi đang dùng tay động chạm khắp người tôi. Anh ta chưa đến 20 tuổi. Người đàn ông khác nằm phía sau anh ta cũng dùng tay của hắn sờ lên người tôi. Người đàn ông ở bên trái tôi liên tục chạm vào mặt tôi và để chân của ông ta tì vào vùng kín của tôi. Trên đầu tôi có một người đàn ông khác đang ngồi ở đó. Ông ta sờ mặt và đầu tôi. Hai người đàn ông đứng phía dưới đối diện với khoảng trống giữa hai chân tôi. Một kẻ quay video, kẻ còn lại thì đang theo dõi. Họ đã nói những ngôn từ tục tĩu. Tôi đã không biết có bao nhiêu người khác phía dưới chân tôi. Họ đã liên tục cù vào lòng bàn chân tôi và cười. Họ dùng ngôn từ tục tĩu và nói: “Đừng giả chết. Cô vẫn cần phải “chuyển hóa” ngay cả khi đã chết.”

Tôi đã không thể tin những gì mình đã trải qua. Một dòng máu chảy ra từ miệng tôi.

Tôi nghe thấy cô Chu Quế Vinh gọi tên tôi: “Lệ Bình! Lệ Bình!” Tôi gượng dậy với tất cả sức mạnh của mình để tìm kiếm giọng nói quen thuộc. Người đàn ông canh cửa đã đánh vào đầu tôi bằng một cái móc và tôi cảm thấy dòng máu ấm chảy xuống khuôn mặt mình.

Tôi đập vào cánh cửa một cách điên cuồng và cùng lúc đó tôi đã bị đánh từ phía sau. Tôi tiếp tục gọi tên của cô Chu và cô ấy lao vào phòng tôi. Cả hai chúng tôi liên tục lay cánh cổng kim loại. Vào thời điểm lính canh mở cổng, chúng tôi đã bị đánh đập tàn nhẫn.

Chúng tôi đã hỏi lính canh: “Tại sao chính phủ lại đối xử với tôi như vậy? Nếu những người đàn ông này không rời khỏi phòng chúng tôi ngày hôm nay, chúng tôi chắc chắn sẽ kiện ông nếu chúng tôi còn sống ra khỏi đây. Nếu chúng tôi chết, linh hồn của chúng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông!”

Người lính canh đã nói với những tù nhân nam rằng họ không nên làm điều gì sai trái trong khi ông đang làm nhiệm vụ.

Chúng tôi đã bị đưa trở lại phòng của tôi và bốn tù nhân được để lại để trông chừng chúng tôi. Chúng tôi thức suốt đêm nhìn nhau với những giọt nước mắt. Chúng tôi có thể nghe được âm thanh của tiếng la hét và tiếng đập cửa từ những phòng giam khác.

Ngày tiếp theo, 20 tháng 04, một người lính canh khác đã chuyển cô Chu về phòng của cô ấy trong phiên trực của ông ta. Ngày hôm đó, tôi đã bị đánh bởi một tù nhân nam. Đêm đó, tôi đã bị hiếp dâm tập thể giống như đêm hôm trước.

Chúng tôi không biết làm thế nào mà đã sống sót qua đêm đó.

Vào ngày thứ ba, cô Chu và tôi đã nghĩ đến Nhậm Đông Mai, một cô gái chưa lập gia đình bị giam trong phòng giam xa nhất bên trong. Chúng tôi đã đến hành lang và gọi tên cô ấy.

Tôi đã nói chuyện với người lính canh và bảo ông ta rằng Nhậm Đông Mai vẫn còn độc thân và họ không nên làm tổn thương cô ấy nếu họ vẫn còn là con người.

Sang ngày thứ tư, một đội lính canh đã đến. Cô Chu Quế Vinh và tôi mỗi người đã bị giữ bởi hai lính canh và bị chuyển đi. Chúng tôi vẫn tiếp tục gọi tên cô Nhậm Đông Mai và cuối cùng cô ấy cũng được đưa ra ngoài. Chúng tôi không biết những gì đã xảy ra với sáu học viên khác.

Trước đây, tôi chưa bao giờ viết ra chi tiết những gì đã xảy ra ở đó. Thậm chí bây giờ, sau nhiều năm, tôi vẫn còn run lên khi nghĩ về điều này. Bất cứ khi nào nghĩ về những điều đã xảy ra với mình, tôi lại một lần nữa trải nghiệm nỗi sợ hãi và đau đớn cùng cực trong những ngày đêm đó.

Sau đó tôi được biết rằng, trước khi chúng tôi bị chuyển đến đó, đã có 33 học viên bị chuyển đến đó và bị “chuyển hóa” theo cách này. Một số đã bị suy sụp tinh thần. Trong những năm qua, họ chưa bao giờ dừng việc bức hại tàn bạo đối với các học viên Pháp Luân Công.

(Còn tiếp)

>> Tôi vẫn run lên khi nghĩ về việc bị nhốt trong phòng giam nam ở trại lao động cưỡng bức Mã Tam Gia (phần 2)

Theo Minh Huệ Net