Người xưa thường nói đời người 100 năm qua đi trong nháy mắt, trong cuộc sống hiện tại, nhân sinh đến được 80 năm cũng đã là đại thọ rồi, nhưng dẫu có bao nhiêu năm đi nữa, quan trọng nhất vẫn là đừng để ngần ấy năm cuộc đời trôi qua trong hối tiếc.
Căn hộ của một cặp anh em ở tận tầng 80. Một ngày khi trở về nhà sau chuyến du lịch, họ phát hiện tòa nhà mình ở đang mất điện. Dù phải mang túi hành lý to, nhưng không còn sự lựa chọn nào khác, “Hay là chúng ta… đi thang bộ”, người anh nói.
Vì vậy, họ bắt đầu leo lên cầu thang với hai túi hành lý lớn. Khi đến tầng 20, hai anh em bắt đầu mệt, người anh nói: “Balo nặng quá! Hay là chúng ta đặt nó ở đây, đợi đến lúc có điện thì mình đi thang máy xuống lấy”. Thế là hai người quyết định để hành lý ở tầng 20, và họ cảm thấy thoải mái hơn khi tiếp tục đi bộ lên căn hộ của mình.
Họ vừa đi vừa cười đùa, nhưng niềm vui lại không được kéo dài. Họ thật sự mệt mỏi khi lên đến tầng 40. Chỉ mới đi được một nửa chặng đường, nhưng họ đã bắt đầu đổ lỗi cho nhau, vì không để ý đến thông báo cúp điện nên mới xảy ra cớ sự này. Rồi họ tiếp tục phàn nàn cho đến khi leo tới tầng 60. Vì đã quá mệt mỏi nên cả hai cũng không còn đủ sức để cãi nhau.
Hai anh em cùng nói, “Không cãi nhau nữa, tới nơi cái đã!”. Vì vậy họ im lặng và tiếp tục hành trình đi đến tầng 80. Cuối cùng cả hai cũng đến nơi. Hai anh em hào hứng đến trước cửa nhà nhưng lại không vào nhà được, tại sao?
Bởi vì, chìa khóa của họ đang nằm trong balo hành lý…Chúng đã bị bỏ lại ở dưới tầng 20 của tòa nhà.
Câu chuyện này thực sự phản ánh hành trình cuộc đời của mỗi người.
Trước 20 tuổi
Chúng ta “gánh trên vai” sự kỳ vọng của gia đình và thầy cô với sức ép rất lớn, nhưng chúng ta lại chưa đủ trưởng thành và thiếu năng lực, do đó không tránh khỏi va vấp.
Sau 20 tuổi
Thoát khỏi sức ép và gánh nặng từ mọi người, ta bắt đầu theo đuổi những mong muốn của mình bằng tất cả những gì mình có. Do đó, ta cảm thấy hạnh phúc trong 20 năm tiếp theo.
Nhưng đến khi 40 tuổi
Ta nhận ra tuổi trẻ đã đi qua để lại bao tiếc nuối và ân hận. Ta bắt đầu hối tiếc, oán trách và ganh ghét. Vì vậy, ta dành 20 năm sau đó chỉ để phàn nàn.
Khi đã 60 tuổi
Ta biết cuộc sống này không còn nhiều nên tự nhủ với lòng sẽ không phàn nàn nữa, bắt đầu tận hưởng chuỗi ngày cuối cùng này, và lặng lẽ sống những năm tháng còn lại.
Đến khi gần đất xa trời, ta mới ngẫm nghĩ lại những gì mình chưa làm được, tất cả những ước mong được ấp ủ từ thời trẻ. Tất cả đều không còn thời gian để hoàn thành…Đành để những giấc mơ suốt 20 năm ấy dở dang.
Đừng bao giờ quên bạn đến đây với một mục đích và ý nghĩa nhất định…
Có phải bạn thấy bản thân mình qua cảm xúc của hai anh em này?
Lúc 30 tuổi nghĩ rằng ở tuổi 20 mình đã không làm rất nhiều thứ và hối hận.
Đến khi 40 tuổi lại phát hiện ra mình có thể hoàn thành được rất nhiều thứ nhưng lại bỏ lỡ và tiếc nuối.
Bước sang 50 tuổi, lại khao khát được quay ngược thời gian trở về 10 năm trước. Chỉ 10 năm thôi, nhưng thật đáng buồn!
Cho nên, có thể cuộc đời buộc bạn vào những hoàn cảnh trớ trêu, hay cuộc sống thay đổi khi phải đối mặt với hiện thực, nhưng hãy nhớ ý nghĩa thật sự của cuộc đời. Đừng quên rằng bạn đến thế giới này vì điều gì.