Tân Sinh

Câu chuyện về nhân quả, nghiệp báo: Quả báo nhãn tiền

Khi vợ bầu, tôi tuyển lựa những chú chó tơ ngon nhất, tự tay giết mổ, làm thịt cho vợ ăn. Đến khi con gái chào đời, hễ tôi bế là bé khóc ngằn ngặt. Vợ tôi bảo: “Chắc tại mình giết mổ nhiều, sát khí nặng nên con mới sợ”.

Khi con gái chào đời, hễ tôi bế là bé khóc ngằn ngặt, có thể, vì tôi giết mổ nhiều, sát khí nặng nên con sợ hãi

Năm 2000, tôi cưới vợ, một cô chân dài đẹp nức tiếng thành phố biển. Một năm sau, vợ tôi có mang. Nghe thiên hạ đồn thổi về công dụng của thịt chó đối với việc nuôi dưỡng thai nhi, mỗi tuần, tôi ép vợ ăn 3 bữa. Đích thân tôi tuyển lựa những chú chó tơ ngon nhất, tự tay tôi giết mổ, làm thịt, sào xáo rồi dâng lên tận miệng cho vợ xơi.

Ăn được vài tháng, vợ tôi kêu: Anh ơi! Em sợ lắm rồi. Thịt chó rất nóng, ăn vào con sẽ đầy mụn nhọt, lắm lông và nhiều bớt xanh, đen nữa. Vả lại, em cứ thấy ác ác thế nào ấy. Con chó thân thiết với người là thế mà nỡ ăn thịt nó. Bữa trước, bạn em còn bảo, ăn thịt chó nhiều khi mang bầu sau này con dễ bị động kinh”.

Tôi gắt: “Vớ vẩn. Đứa nào bảo thế để anh vả vỡ mõm nó ra. Thịt chó ngon, bổ, nhiều đạm. Đấy, em cứ nhìn bác Lực hàng xóm nhà mình kia kìa. Chẳng ngày nào bác ấy không ăn thịt chó. Ngoài 60 mà bác ấy khỏe như vâm, người đô con như lực sĩ. Thôi! Ráng ăn đi em cho con khỏe”.

Mang thai tròn 9 tháng 10 ngày, vợ tôi sinh hạ được một bé gái bụ bẫm, kháu khỉnh. Tôi mừng rơi nước mắt. Có điều, lúc tôi chìa tay ra bế, đứa trẻ bỗng khóc thét như vừa bị ai đánh rơi. Tôi càng vỗ về, ru nín, con bé càng khóc ngằn ngặt, khóc đến tím tái mặt mày.

Kỳ lạ là đưa con lại cho vợ, chỉ ít phút, con bé đã nín. Chuyển tay tôi, nó lại khóc ré lên. Vợ tôi bảo: “Chắc tại mình giết mổ nhiều, sát khí nặng nên con mới sợ. Trẻ sơ sinh, năng lượng còn mỏng manh, yếu ớt. Thôi! Thương con, mình chịu khó kiêng gần con một thời gian”. Từ bấy, những lúc nhớ con, tôi chỉ dám đứng từ xa ngắm con.

Được hai tháng tuổi, một hôm, con bé bỗng lên cơn co giật, sùi bọt mép, da vàng ệch. Vội vã đưa cháu đến bệnh viện thành phố cấp cứu. Sau khi xem hình ảnh siêu âm, bác sĩ kết luận: “Cháu bị tắc ống mật. Mật ngấm vào máu, gây vàng da và niêm mạc. Vi khuẩn phát triển trong đường mật gây nhiễm khuẩn đường mật, xâm nhập vào máu gây nhiễm khuẩn máu. Đây là giai đoạn rất nặng của tắc mật, nguy cơ tử vong cao”.

Nghe bác sĩ nói vậy, vợ tôi khóc ầm lên. Còn tôi choáng váng như sét đánh ngang tai. Rất may, bệnh viện đã mời được vị bác sĩ giỏi tu nghiệp từ Úc về, con tôi được cứu sống.

Đến tháng thứ 5, một hôm tắm cho con, vợ tôi phát hiện lưng con bé mọc rất nhiều lông. Lúc đầu chỉ lún phún. Mười ngày sau, lông mọc càng dài, khoảng 3 – 4cm, cứng, có màu vàng, mềm mượt như lông khỉ. Lông mọc lan cả xuống hai mông.

Lo sợ, vợ chồng tôi ôm con đi khắp các bệnh viên trong Nam, ngoài Bắc. Nhưng các bác sĩ đều lắc đầu từ chối vì không biết rõ nguyên nhân của căn bệnh lạ. Nghe một sư cô giới thiệu ở trên đỉnh núi Cấm (xã An Hảo, huyện Tịnh Biên, tỉnh An Giang) có một vị đạo sĩ dùng thuốc Nam chữa bệnh như thần, tôi tức tốc lên đường.

Tôi vẫn nhớ, đó là một buổi sáng khí trời lạnh buốt, sương giăng mịt mù. Chỉnh đốn hành trang, cẩn thận đem theo tấm bản đồ, một mình bắt đầu cuộc hành trình leo núi. Dọc đường, ngước nhìn lên chỉ thấy đỉnh núi cao vòi vọi, cây cối thâm u, khói sương bảng lảng.

Đường càng lúc càng gập ghềnh. Miết mải trèo đèo lội suối, trời đã gần trưa mà vẫn chưa thấy hình bóng của vị đạo sĩ khổ hạnh kia, lòng không khỏi băn khoăn. Đưa mắt nhìn quanh, bỗng nghe đâu đây tiếng mõ vọng đến chậm rãi, khoan thai: “Cốc! Cốc! Cốc!”…

Tinh thần phấn chấn trở lại, tôi hăm hở nhắm hướng sơn cốc tiến tới. Rẽ vào con đường hun hút sâu, trên cao bồng bềnh mây phủ, cây cối xanh mướt giống như chốn bồng lai. Tiếng mõ chậm dần rồi ngưng hẳn.

Một dòng suối trong xanh uốn khúc hiện ra trước mặt. Tôi khom mình vốc nước uống, hương vị mát lạnh thanh lương đến thơm cả miệng. Ngẩng đầu lên, tôi bỗng giật mình phát hiện có người đứng bên bờ suối.

Nhìn kỹ, thấy một cụ già tóc búi củ hành, râu bạc như cước, vận bộ quần áo lụa màu trắng. Một cơn gió thoảng qua. Râu tóc, tà áo ông phơ phất. Ánh mắt hiền từ. Thần thái, cốt cách như một tiên ông. Bỗng dưng tôi có cảm giác ông gần gụi quá, quen thuộc quá, cứ như là ông bà, cha mẹ tiền kiếp của mình.

“Xin cụ làm ơn chỉ đường cho con đến nhà thầy Th”. “Tôi đây. Anh đến để nhờ chữa bệnh cho con gái anh chứ gì. Tôi ra đón anh đây”. Tôi giật mình. Quái lạ! Đây là lần đầu tiên tôi lên chốn thâm sơn cùng cốc này, cũng là lần đầu tiên gặp cụ. Sao cụ lại biết tôi lên đây tìm cụ chữa bệnh cho con?

Đang vân vi suy nghĩ, cụ tiến lại gần, nhìn sâu vào mắt tôi rồi hỏi: “Trước đây, anh có giết thịt con khỉ lông vàng, trên lưng có đốm đen nào không? Chính con khỉ đó đã đầu thai làm con anh, tìm anh mà báo oán đó”.

Tôi lại giật mình, mồ hôi túa ra như tắm. Đúng là cách đây 3 năm, tôi có làm thịt con khỉ lông vàng trên lưng có đốm đen cho nhóm khách quen là các quan chức của huyện X. Lúc lôi nó từ trong lồng ra làm thịt, con khỉ cứ chắp tay lạy tôi, lạy cả đám quan chức đang háo hức ngồi chờ ăn món óc khỉ đại bổ.

Lúc tôi lôi con khỉ từ trong lồng ra chuẩn bị làm thịt, nó cứ chắp tay lạy tôi, lạy cả đám quan chức đang háo hức ngồi chờ ăn món óc khỉ đại bổ

“Nhưng như thế thì vô lý quá. Trước tiên con khỉ phải tìm kẻ bắt nó mà báo oán chứ.  Sau đó là đám quan chức lắm tiền nhiều của. Bọn họ ăn thịt khỉ nhiều hơn con mà. Tại sao con khỉ đó lại chỉ nhằm vào mỗi mình con mà báo oán?”.

Đạo sĩ Th. ôn tồn giải thích: “Có lẽ nó đã tìm tới những người kia báo thù rồi. Nhưng không nhất định là phải đầu thai làm con họ. Phàm những kẻ tham dự việc bắt khỉ giết, ăn, sớm muộn gì đều bị quả báo hết. Bởi vì nghiệp lực và phúc đức mỗi người khác nhau nên thời gian chịu quả báo cũng sớm muộn khác nhau.

Hôm nay anh có đủ duyên đến với ta cho nên ta mới giảng về nhân quả cho anh nghe. Còn số mệnh anh, số mệnh gia đình, đều nằm trong tay của chính anh. Tất cả đều có thể chuyển đổi được”.

Nói đoạn, đạo sĩ Th. đưa cho tôi 3 thang thuốc, dặn vừa nấu cho cháu uống, vừa tắm cho cháu hàng ngày: “Nếu như anh thực lòng sám hối tội giết con khỉ, hằng ngày chịu khó tụng kinh niệm Phật, hồi hướng công đức cho con khỉ đó, thì con anh mới hết bệnh. Tâm càng chân thành thì bệnh con anh chuyển biến càng nhanh”. Tôi về thực hiện đúng những gì vị đạo sư căn dặn. Kỳ lạ thay, 10 ngày sau, con tôi rụng hết lông. Da dẻ nhẵn nhụi như trước….