Đây là một câu chuyện xưa chân thực do người mẹ đã qua đời của tôi kể lại:
Bà ngoại của tôi trong lúc mang thai dì tôi mơ một giấc mơ. Trong giấc mơ, bà nhìn thấy rất rõ ràng: Từ trên trời bay xuống một đôi người giấy. Trên mặt đất là một dòng sông lớn. Hai người giấy trong không trung bay nhẹ nhàng. Một trong hai người mặc màu xanh, bay đến mặt bắc con sông, còn lại mặc màu tím và xanh bay đến mặt nam của con sông. Sau khi tỉnh lại, bà ngoại cũng không biết ý nghĩa gì, cũng không để tâm đến nữa.
Sau 10 tháng mang thai, rồi sinh nở. Bà ngoại tôi sinh một bé gái trắng trẻo bụ bẫm, đó chính là dì tôi.
Ngày tháng dần qua, dì tôi trở thành một cô gái xinh đẹp, có đôi mắt to, nhìn rất đẹp. Đến khi tới tuổi lập gia đình, người mai mối tới nhà đề cập chuyện. Nói tới mới thật kỳ lạ, mỗi khi có người tới mai mối, dì tôi lại bệnh nặng, bệnh nặng đến nỗi chết đi sống lại, tìm khắp danh y, uống đủ các loại thuốc quý nhưng không tác dụng. Cho đến khi người mai mối không tới nữa thì sóng yên gió lặng, bệnh không chữa cũng tự khỏi.
Việc này xảy ra cũng mấy lần. Bà ngoại tôi liền tìm cao nhân để xem việc này rốt cục ra sao. Người ta nói dì tôi là một đồng tử(người làm việc cho thần). Cách giải chuyện này là dùng hồ dán giấy dán một người giấy mặc y phục của dì tôi, viết tên dì tôi lên đó sau đó đốt đi là xong. Bà ngoại nghe vậy liền y án mà làm theo, trong lòng tin tưởng việc này đã không còn vấn đề gì, hơn nữa còn làm còn làm nhiều hơn một chút. Người mai mối nghe được chuyện lại đến đề cập chuyện hôn nhân. Dì tôi lại ngã bệnh không dậy nổi, như chết đi sống lại. Bà mối sợ hãi không dám đề cập đến nữa. Dì tôi lại khỏi bệnh. Bà tôi liền nghĩ: “Thần không nhận được người giấy rồi”. Liền lại dán lại thiêu tới sáu bẩy cái. Làm như vậy mà chẳng ích gì. Bà không còn cách nào, liền đem dì đi tìm mẹ tôi
Những năm 40 của thế kỷ trước, là lúc đất nước đang rất gian khổ. Cha tôi dìu dắt gia đình phiêu bạt khắp huyện Đại Lệ tỉnh Thiểm Tây, chật vật qua ngày. Rồi ngày bà đưa dì tôi tới. Nhà tôi lúc đó tuy không có gì nhưng rất tốt, rất nhiệt tình với mọi người, đều thu xếp cho họ. Bà ngoại liền kể chi tiết chuyện dì tôi cho mẹ tôi nghe, rồi nói: “thực là không xong, vậy để nó xuất gia.” Mẹ tôi nói: “trước tiên cứ bình tĩnh, để con nghe ngóng xem ở đâu có cao nhân rồi mình đi xem thế nào.”
Trong thôn nhà tôi có một người có quan hệ với cha tôi rất tốt, anh ta ở thôn khác làm nghề khuân vác. Cách chỗ cha tôi hơn mười mấy dặm đường. Mùa đông rỗi việc, đến nhà tôi chơi( nhà tôi gọi anh ta là thúc thúc), vấn an bà ngoại rồi hỏi dì tôi đã thành gia thất hay chưa, mẹ tôi nói: “Chưa có lập gia đình, đang muốn ở đây tìm người đây.” Thúc liền nói: “Có một người ở chỗ em làm, rất chín chắn bình ổn, không cao, tuổi tác cũng xấp xỉ dì đây, nhà ở huyện nguyên dương phía bắc Hoàng Hà, nếu muốn em nói chuyện.” Bà ngoại nghe vậy liền nói: “chỉ cần người đầu óc, mặt mũi bình thường là được rồi.” Rồi bà nói : “qua mấy ngày nữa xem mặt mũi ra sao.”
Việc ngoài ý liệu là lần này dì tôi không có bệnh gì. Bà tôi khẩn trương hẳn, nói với mẹ tôi: Ngay lúc không có việc gì, nhanh chóng lo việc hôn nhân đi. Dì tôi lúc đó đang 19. Vào thời đó đã hơi quá lớn. Mẹ tôi không đồng ý, bà nói: “không vội, hãy đợi vài tháng nữa không lại hỏng một đời người”. Ước chừng hơn 3 tháng không thấy bệnh tật gì liền cùng bà mối thương lượng việc hôn sự. Hôn sự đã định mẹ tôi nghĩ: “Giờ khó làm một bộ quần áo mới cho em mặc lúc xuất giá.”
Thời đó cha tôi vì miếng cơm gia đình, đi suốt ngày rất ít khi về nhà. Mẹ tôi đưa thúc lo việc quần áo và son phấn. Thúc lên thị trấn mua được một súc vải màu tím. Trong ngày hôn lễ chồng dì mặc bộ quần áo màu lam. Rồi cả hai bái lạy bà ngoại. Bà ngoại nhìn mà chấn kinh, nghĩ đến giấc mộng hai mươi năm trước. Sau này bà nói với mẹ tôi: Mẹ biết cuối cùng là sao rồi. Rồi bà kể lại giấc mộng ấy cho mẹ tôi.
Chuyện nhân duyên vợ chồng do trời định, muốn thay đổi cũng không thể
Nguồn: Tân Sinh