Chúng ta thường nghĩ rằng chết là một điều gì đó rất đáng sợ, thế nhưng có những lúc bạn sẽ nhận ra rằng, “không chết” lại là một việc tồi tệ hơn, so với cái chết còn là một sự trừng phạt khủng khiếp hơn nhiều.
Chuyện này bắt đầu từ một vụ tai nạn tại mỏ than. Chủ mỏ than họ Triệu, ông đã xây dựng nó ở một thị trấn nhỏ, nhưng lại không có quy trình sản xuất hay biện pháp bảo hộ an toàn nào, mà chỉ dựa vào mối quan hệ cá nhân với những người có thế lực tại địa phương để duy trì hoạt động. Đằng sau ông ta rõ ràng có một thế lực chống lưng, bởi vì sau vụ tai nạn, người dân địa phương không thể điều tra sự việc một cách suôn sẻ, vì vậy họ phải nhờ đến chúng tôi.
Trên thực tế, đó không phải là một tai nạn mang tính an ninh quốc gia, bởi vì nó chỉ là vụ nổ gas khiến mỏ than sụp xuống làm 1 người chết và 2 người bị thương nặng. Theo các quy tắc ngầm trong ngành công nghiệp của họ, loại tai nạn này thông thường là bồi thường cho người lao động một số tiền tương đối lớn, từ đó mọi chuyện xem như cho qua. Tuy nhiên, sự việc xảy ra lại được hệ thống giám sát an ninh quốc gia điều tra kỹ lưỡng và người chủ mỏ than đã bị giam giữ.
Khi tôi và các nhà điều tra khác đến tìm ông Triệu để lấy bằng chứng, nhân viên của trại giam nói với tôi rằng ông Triệu đã được đưa đến bệnh viện vì bệnh tiểu đường. Tôi vội vã đến bệnh viện của Cục Tư pháp và gặp ông Triệu. Ông Triệu đang ở độ tuổi 50, thân hình vạm vỡ, giọng nói lớn, thái độ vô cùng cứng rắn, và ông ta không có ý định hợp tác. Ông ngồi cạnh giường và lờ đi những câu hỏi của chúng tôi. Cho đến khi tôi sắp rời đi, ông nói với tôi rằng: “Anh yên tâm đi, không tới một tháng sẽ có người đưa tôi ra ngoài”.
Ông ấy nói đúng, do nhiều yếu tố can thiệp khác nhau, vụ án này tiến hành không thuận lợi, và đã nhanh chóng thay đổi các biện pháp cưỡng chế thành giám sát tại nơi cư trú. Nhưng vào đêm ông sắp được thả tự do, bệnh tiểu đường và sỏi mật lại đồng loạt tái phát. Mặc dù trại giam không giam giữ ông, nhưng căn bệnh đã khiến ông phải ở lại bệnh viện.
Kể từ đó, ông Triệu chưa bao giờ rời bệnh viện. Sau hơn bốn tháng, vụ việc cuối cùng đã được phán quyết. Ông Triệu bị kết án sáu năm tù, nhưng ông không thể vào tù vì cơ thể của ông càng ngày càng suy kiệt, án của ông chỉ có thể được thực thi tại bệnh viện công an.
Vì lý do công việc, tôi thường đến bệnh viện công an, và thường thấy ông ấy. Bởi vì có tiền, ông vẫn được sống một mình trong một căn phòng đơn sạch sẽ và ngăn nắp, cửa sổ được hàn chết bằng lan can sắt. Mỗi khi gặp nhau, mắt ông trừng to, như thể ông đang nghĩ về một điều gì đó. Có một lần ông hỏi tôi: “Anh có theo tôn giáo phải không?”. Tôi nói với ông ấy một cách bình tĩnh: “Vâng, tôi là một Phật tử”. Ông thở dài và không nói gì.
Sau một thời gian, ông phải chuyển viện vì bệnh tình trở nặng, và nhà tù cũng hoàn tất các thủ tục phóng thích. Điều kỳ lạ chính là, không chỉ nhà tù không chứa chấp ông, bệnh viện cũng không thu nhận, thậm chí cả Diêm Vương cũng không chịu thu nhận ông. Khi tôi gặp lại ông, ông đã nằm trên giường bệnh gần tám tháng rồi. Người đàn ông cao lớn 1m8 nhanh chóng sụt cân xuống còn 45kg. Chúng tôi thường gặp nhau và trò chuyện, ông ấy ngày càng tin tưởng tôi và đôi khi yêu cầu tôi làm một số việc.
Mặc dù tôi xuất thân là một bác sĩ, nhưng tôi chưa bao giờ thấy một cơ thể mỏng manh ốm yếu như vậy. Đôi mắt hõm sâu xuống, xương gò má nhô ra, môi nhợt nhạt, xương sườn hiện rõ từng cái. Khi hít thở, xương sườn nhỏ nhô lên, cảm giác đụng vào sẽ gãy. Đùi của ông ta càng khiến bạn không dám nhìn vào, ốm như cánh tay, làn da cực kỳ nhão, như thể chỉ có da bọc xương.
Bởi vì bệnh sỏi mật nên ông đã trải qua ca phẫu thuật ở khoang bụng, và có một vết thương nhỏ, nhưng vì ông bị bệnh tiểu đường, vết thương không thể lành, và bị nhiễm trùng, vùng da xung quanh bị lở loét. Bức chân dung này đủ khiến cho mọi người mơ thấy ác mộng.
Tôi nhìn hồ sơ bệnh án của ông, theo lẽ thường, bệnh nhân ốm như thế này, cơ tim suy kiệt, sớm đã không có sức để hỗ trợ nhịp tim, nhưng ông vẫn phải sống trong đau đớn. Ông nhiều lần nói với tôi rằng mục tiêu duy nhất bây giờ là chết, cái chết là điều thoải mái nhất. Hiện tại, mỗi giây mỗi phút đối với ông chính là nỗi thống khổ vô cùng. Có một lần, ông tuyệt thực hơn mười ngày, tâm lực đã suy nghiêm trọng, các bác sĩ nghĩ rằng ông sẽ chết, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, ông lại sống trở lại.
Trong một thời gian dài, vì lịch làm việc của tôi khá bận rộn, nên không đến thăm ông. Nhưng một ngày nọ, ông yêu cầu y tá gọi cho tôi và bảo tôi đến đó. Đêm đó, ông nói với tôi một chuyện với giọng nói yếu ớt. Mười năm trước, khi ông bắt đầu vận hành các mỏ than nhỏ, vì thiếu vốn, ông đã lừa gạt và lợi dụng những người lang thang kém hiểu biết ở gần trạm xe lửa, bắt họ đi xuống mỏ khai thác than, và không trả lương cho họ.
Sau khi ông ta tích lũy được số tiền đầu tiên, để che giấu sự thật, ông đã lấp cửa mỏ than, khiến những người thiểu năng này ngạt thở và chết đói từ từ. Lời thú tội của ông sau đó đã được xác nhận, và các cơ quan an ninh đào lên được hơn 20 bộ xương trong khu vực.
Sau đó, ông Triệu ở lại bệnh viện gần nửa năm, trong sáu tháng qua, ông phải trải qua những phút giây vô cùng đau đớn, nhưng dù thế nào, ông vẫn không thể chết. Tất cả tài sản của ông đã chi hết cho những chi phí y tế, gia đình ông cũng không còn đến thăm ông nữa.
Mặc dù ông bị bệnh nặng, nhưng ông vẫn la hét cả ngày lẫn đêm khiến dây thanh quản bị thương tổn nặng nề. Vì hệ thống miễn dịch của ông bị suy giảm nghiêm trọng, bất kỳ vết thương nhỏ nào trong cơ thể cũng không thể lành lại, nó sẽ bị nhiễm trùng và sau đó lở loét. Cuối cùng, khó có thể tìm thấy một làn da lành lặn trên cơ thể của ông.
Sau này, tôi không đến gặp ông nữa, nhưng tôi nghe y tá xung quanh ông nói, sau khi ông chết, thi thể được bọc trong chăn và đưa ra ngoài, xương rất giòn, ngay lúc đó có nhiều khúc xương bị gãy, và da bị lở loét. Trước khi bỏ thi thể vào tủ đông, nó gần như biến thành một đống thịt nhão.
Tuệ Tâm, theo Secretchina