Đó là một ngày vào mùa hè năm 1960 tại thôn Đại Quan phía tây ngoại ô thành phố Nam Dương, tỉnh Hà Nam. Trong thôn có một gia đình gồm mẹ già hơn 70 tuổi với hai mắt mù lòa và con trai, con dâu, cùng với hai đứa cháu nội một trai một gái…
Người mẹ già sống tại gian nhà tranh nhỏ phía Đông, 4 người còn lại sống ở gian nhà tranh phía Tây. Người con trai hiếu thuận đi làm ở lâm trường gỗ rất xa, hơn một tháng mới về nhà một lần, hàng ngày mọi việc trong nhà đều do người con dâu lo liệu, trong nhà từ trước tới nay không bao giờ xảy ra điều tiếng gì.
Mỗi khi về nhà, người con trai đều thăm hỏi mẹ già sống có được thuận ý hay không? Mẹ già sợ con trai không yên tâm nên đều trả lời là rất thuận ý, còn nói thêm rằng con dâu hiền lành hiếu thuận ra sao, con trai sau khi nghe xong cũng yên tâm. Thời gian lâu sau tiếng lành đồn ra, hàng xóm xung quanh đều nói cụ bà gặp được người con dâu tốt.
Trên thực tế, người con dâu này không những không hiếu thuận mà còn nguyền rủa bà cụ sao không mau chóng chết đi, còn thường xuyên cho bà ăn cơm thừa, ngay cả đồ ăn thừa của 2 đứa con, thậm chí nước rửa nồi cũng mang cho bà uống.
Như vậy vẫn chưa đáng kể gì, có khi bà khát nước gọi “Các cháu ơi, lấy cho bà bát nước”. Con dâu đang lúc rửa chân liền nói với hai con: “Đi vào bếp mang bát của bà nội đến đây”, sau đó múc lưng bát nước đang rửa chân của mình bảo con mang cho bà uống.
Có những lần bà không khát nước, con dâu cũng múc lưng bát nước vừa rửa chân của mình rồi gọi con mang cho bà, miệng còn nói: “Đừng để bà khát, không lại nói chúng ta không hiếu thuận”.
Ngày tháng cứ thế qua đi, cụ bà cứ ngày ngày nhẫn chịu. Cuối cùng, đến buổi trưa một ngày mùa hè năm 1960 tất cả đều kết thúc.
Hôm đó trời đổ mưa lớn kèm theo sấm chớp inh tai. Lúc đó, con dâu và hai đứa cháu nội đều ở trong gian nhà phía Tây, sét đánh lên nóc gian nhà người con dâu, rung chuyển đến mức bụi ở trên cột nhà còn rơi xuống. Tình trạng này trước nay chưa từng xảy ra, khiến cụ bà cũng phải kinh sợ.
Cô con dâu núp trong phòng ngủ phía Tây, ngồi trên cạnh giường, một tay nắm chặt tay con trai, một tai nắm chặt tay con gái, ba người sợ đến phát run…
Mưa to kéo dài khoảng nửa giờ thì ngớt, sấm chớp cũng không còn chớp sáng nữa, người con dâu thấy nhẹ nhõm, bỏ tay hai đứa con ra. Khi hai đứa trẻ vừa chạy ra khỏi phòng thì nghe thấy tiếng sấm rền vang, một tia sáng chói lóa từ cửa sổ đánh vào phòng ngủ, trong chớp mắt đánh chết người con dâu vẫn còn ngồi trên giường. Khi ấy cô mới 37 tuổi.
Lúc đó, người chồng đang lái xe ở lâm trường Hoàng Thạch Am cách nhà hơn 200 dặm. Sau khi nhận được tin buồn, anh mau chóng về nhà làm tang sự. Hàng xóm không hiểu sự tình nói: “Làm sao sét lại đánh chết một người con dâu tốt như vây?” Cũng có người nói, “Nhất định cô ta đã làm việc xấu nào đó mà mọi người không biết đấy thôi”.
Sau khi lo tang sự xong, người đàn ông mất vợ hỏi hai người con của mình, các con mới đem toàn bộ sự thật nói cho cha biết. Anh vô cùng xót xa khi nghe kể rằng: “Mẹ con thường mang nước rửa chân cho bà nội uống”.
Người con hiếu thảo này giận vợ tới mức muốn cầm cuốc đào mộ lên, định bụng sẽ đánh đòn trừng phạt. Nhưng khi người mẹ già biết được sự việc, bà liền khuyên con: “Người cũng đã chết rồi, thôi bỏ đi…”
Người xưa có câu: “Bách thiện hiếu vi tiên”, nghĩa là trong trăm cái thiện, chữ hiếu đứng đầu, để khuyên bảo chúng ta phải hiếu thảo với cha mẹ, với bề trên. Là phận làm con không chăm sóc cha mẹ khi về già đã là không tròn bổn phận, là bất hiếu và trời đất sẽ không dung tha.
Sưu tầm