Tôi là đệ tử trẻ tuổi đắc Pháp vào năm 2010, vào những năm học cao trung thành tích học tập của tôi cực kì kém, xếp hạng trong lớp luôn là hạng nhất từ dưới lên. Lúc đó tôi còn có bạn trai, trong mắt giáo viên tôi như một học sinh cá biệt, người nhà cũng buồn phiền vì chuyện đó. Sau nay khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mọi thứ đều thay đổi.

Có một ngày đến nhà người bạn cùng lớp chơi, mẹ cô ấy và cô ấy đưa cho tôi một quyển chân tướng Pháp Luân Công, tôi nhận ngay lấy nó. Sau đó có một ngày tôi đột nhiên muốn đọc thử cuốn sách “Chuyển Pháp Luân”, vì vậy tôi tìm gặp cô bạn ấy và bạn ấy đã hướng dẫn tôi đọc Chuyển Pháp Luân trên thiết bị điện tử. Từ đó tôi từ từ tiến vào con đường tu luyện Đại Pháp.

Thông qua việc đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân, tôi minh bạch ra rất nhiều đạo lý làm người, hiểu rằng bản thân không thể lại tiếp tục sống mơ hồ như vậy nữa. Đầu tiên, tôi bỏ thói quen hay nói tục, sau đó chấm dứt yêu đương khi còn quá trẻ như vậy. Nhờ Sư phụ an bài, tôi đã đỗ trường Đại học Sư phạm.

Trong quãng thời gian học đại học, thành tích học tập của tôi đã tiến bộ rất nhiều. Năm đầu tiên tôi đã giành được giải nhất của trường trị giá 2000 nhân dân tệ, tới năm thứ ba, tôi giành được học bổng trị giá 5000 nhân dân tệ. Bài bảo vệ luận văn năm cuối của tôi đứng đầu toàn khóa và giành giải luận văn tốt nghiệp ưu tú. Khi tốt nghiệp, tôi là học sinh duy nhất trong lớp vượt qua kỳ thi và thuận lợi trở thành một giáo viên âm nhạc trung học.

Nhờ có tu luyện Đại Pháp, tôi hiểu rằng chúng ta nên dựa theo Chân – Thiện – Nhẫn để làm người tốt, không thể làm tổn hại đến lợi ích của người khác. Trong thời gian nhận chức huấn luyện của trường, tôi có điều kiện rất thuận lợi để đưa học sinh đến nhà mình dạy học. Như thế thì học phí tôi có được sẽ nhiều hơn, thực ra có rất nhiều giáo viên đều làm như vậy, nhưng tôi chưa từng làm điều đó.

Sư phụ dạy chúng tôi: “Khi thực thi đều nghĩ đến người khác” (Chuyển Pháp Luân)

Lúc vào năm học đồng nghiệp của tôi có rất nhiều hành lý đồ đạc cần chuyển. Tôi coi những việc của họ như việc của bản thân, tận tâm tận sức giúp đỡ để cô ấy có thể dọn dẹp nhà cửa, lúc đồng nghiệp bận thì tôi chủ động đảm nhận công việc của cô ấy, tôi sẽ đến lớp kiểm tra học sinh để cô ấy có thể về trưa nghỉ ngơi. Nếu đồng nghiệp có việc bận muốn tôi lên lớp dạy thay, tôi cũng sẽ không đòi họ sau này phải dạy thay tôi. Trong công tác, tôi có điều kiện rất thuận lợi để xin nghỉ dài ngày, tiền lương vẫn được hưởng một phần, sau đó tự mình có thể ở bên ngoài mở lớp học kiếm tiền, nhà trường vẫn cấp bảo hiểm, là người thường ai cũng cho rằng đó là “hảo sự”. Sư phụ dạy chúng tôi “ngược dòng đi lên” (Giảng Pháp tại Washington DC năm 2018), nếu như không tu luyện Đại Pháp, tôi sẽ không thể cưỡng lại sự cám dỗ này.

Trước khi đắc Pháp tôi đã nói với mọi người trong gia đình biết về chân tướng. Hồi đó họ luôn cảm thấy tôi còn trẻ, không muốn lắng nghe tôi. Sau khi đắc Pháp, tôi cư xử dựa theo những yêu cầu của Đại Pháp, gia đình tôi đã thật sự công nhận rằng Đại Pháp là tốt. Mẹ tôi luôn nói tôi không thích nấu ăn, từ trước tới nay chưa bước chân vào nhà bếp, tôi bắt đầu thay đổi bản thân. Cuối tuần lúc chị dâu nấu ăn, tôi sẽ chủ động giúp đỡ nhặt rau, rửa rau, ăn xong sẽ rửa bát rửa chén. Trong kỳ nghỉ đông tôi tự học nấu ăn, món nào không biết sẽ lên mạng tìm công thức, học từng chút một, càng ngày nấu ăn càng ngon hơn. Mẹ tôi rất tò mò tại sao tôi lại đột nhiên biết nấu ăn chứ, sau khi biết nguyên nhân thì bà ấy bèn nói: “Mẹ không bảo được con, chỉ có Pháp Luân Công mới bảo được con”.

Qua việc học Pháp, tôi dần dần đề cao tâm tính, hiểu rằng không chỉ thay đổi về hình thức bên ngoài mà còn đối xử thiện với mọi người xuất phát từ nội tâm. Từ nhỏ tôi luôn nói chuyện với người nhà rất mất bình tình, không kiên nhẫn, bây giờ tôi đã nói chuyện cùng mọi người với ngữ khí bình hòa hơn. Trước đây trong cuộc sống khi xuất hiện mâu thuẫn, tôi luôn oán trách bố mẹ. Sau này dần dần vứt bỏ tâm chỉ trích, tâm oán hận, tôi đã bao dung hơn với mọi người.

Khi gia đình tôi phân chia nhà, người ngoài đều cho rằng bố mẹ sẽ cho anh trai tôi 2 phòng, còn tôi 1 phòng. Thế nhưng bố mẹ cho anh trai tôi 2 phòng, phòng còn lại cho con trai của anh ấy. Vì là người tu luyện, tôi hiểu rằng những lợi ích trước mắt nên để tùy kì tự nhiên, không nên tranh giành, vậy nên đã đồng ý với sự phân chia đó của bố mẹ, nhường cho cháu trai căn phòng đó. Chị dâu của tôi đã nói “Em dâu thật là tốt, em giống như mẹ ruột của thằng bé vậy”.

Nếu như không vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi không dám nghĩ tới cuộc đời mình sẽ như nào. Đã từng là người yêu đương sớm, được mệnh danh là “học sinh cá biệt” luôn đứng thứ nhất từ dưới lên, tôi đã trở nên hoàn thiện hơn. Tạ ơn Sư phụ, tạ ơn Đại Pháp.

Theo Đệ tử Đại Pháp Trung Quốc Đại Lục

Đăng ngày: 01/07/2019

Dịch từ: http://www.xinsheng.net/xs/articles/gb/2019/7/15/55433.html