Nhà lý học Chu Hy thời Nam Tống (1130-1200 SCN) viết như sau trong quyển 2 cuốn «Văn Công Dịch Thuyết» của ông: “Trong lục kinh bởi vậy nói cái lý này, theo Dịch thì việc chưa xảy ra mà đã có lý ở đó rồi. Do đó dự ngôn của Thánh nhân có thể nói trước với người ta“. Ở đây, Chu Hy đã đề cập đến “việc chưa xảy ra mà đã có lý ở đó rồi”. Tại Trung Quốc ngày nay, do chịu ảnh hưởng độc hại của thuyết duy vật, thuyết vô thần trong hàng chục năm, nên rất ít người tin điều này.
Trên thực tế, đạo lý “lý có trước việc” đã được các bậc Thánh nhân và trí giả khẳng định; chính nhờ cái “lý” này mà các Thánh nhân và trí giả có thể biết trước “việc”, từ đó nói ra để cảnh tỉnh thế nhân.
Hình minh họa
Điều này khiến tôi nhớ lại về lời cảnh báo của một lão đạo sĩ núi Thanh Thành. Người từng bán nhà cho tôi là một người luyện võ tên Vương Vị, ông là người Thành Đô, tỉnh Tứ Xuyên. Đầu năm 2001, Vương Vị kể với tôi một chuyện thế này: Giữa những năm 80 của thế kỷ trước, mẹ của ông mắc một căn bệnh mãn tính, chữa mãi không khỏi; ông và anh trai phải đưa mẹ lên núi Thanh Thành, thỉnh một vị lão đạo để chữa trị. Một ngày năm 1988, ông lên núi Thanh Thành đưa lương thực cho mẹ và bắt gặp lão đạo sĩ chữa bệnh cho mẹ ông. Đợi Vương Vị đi rồi, lão đạo sĩ mới hỏi mẹ ông: “Người hôm nay đưa lương thực lên đây là gì của bà?” “Là con tôi”, mẹ ông đáp. Lão đạo sĩ nói tiếp: “Tôi xem con bà, tính tình ngay thẳng, tính cách cương ngạnh, tuổi còn rất trẻ (lúc bấy giờ Vương Vị mới chỉ hơn 20 tuổi), dễ hành động theo cảm tính. Sang năm, nhân gian sẽ có một trường kiếp nạn, người nhà bà nhớ phải quản thật chặt anh ta, đừng để anh ta ra ngoài mà gây họa.” Sau khi nghe lão đạo sĩ nói xong, mẹ Vương Vị rất lo lắng, lập tức nhắn cho anh trai và chị gái ông: “Nhớ tăng cường quản lý em trai các con, đặc biệt là sang năm, không cho nó ra ngoài gây họa!”
Một năm sau, kiếp nạn mà lão đạo sĩ nói tới quả nhiên phát sinh: Năm 1989, tại Trung Quốc xảy ra thảm án “Lục Tứ” (thảm sát Thiên An Môn ngày 4/6), không ít thanh niên, sinh viên và dân chúng chỉ vì nhiệt tình ái quốc, đứng ra phản đối hủ bại mà bị chết oan dưới nòng súng và xích xe tăng của cỗ máy bạo lực Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Vương Vị nói, khi ấy ở cả Thành Đô lẫn Bắc Kinh, học sinh và dân chúng đều bị trấn áp tàn khốc. Sớm ngày 4/6, ông chạy bộ trên phố Đông, chạy tới trước bách hóa nhân dân Thành Đô (là 1 trong 10 bách hóa lớn nhất toàn quốc bấy giờ), nhìn thấy dưới bách hóa nhân dân khói bốc nghi ngút, một lúc lửa bốc ngút trời. Vương Vị quan sát một lúc lâu, mà không thấy nhân viên phòng cháy chữa cháy tới cứu hỏa. Ông cảm thấy thật kỳ quái, thành phố lớn thế này, tại sao không có xe cứu hỏa đến dập lửa? Sau đó ông mới biết, nguyên là hai ngày trước vụ cháy, bách hóa nhân dân đã chuyển hết thương phẩm có giá trị đi nơi khác, là chính phủ đã phái người châm lửa đốt bách hóa để sau đó vu oan cho sinh viên và dân chúng, cuối cùng lấy cớ để trấn áp.
Quả là không thể tin được! Sau đó một vị bằng hữu nói với tôi, vào tháng 7 năm 1999, sau khi ĐCSTQ do Giang Trạch Dân cầm đầu bức hại Pháp Luân Công, một vị quan lớn tại Tứ Xuyên vẫn không hay biết. Ông khá hiểu Pháp Luân Công, biết rằng người tập Pháp Luân Công đều chiểu theo nguyên tắc “Chân-Thiện-Nhẫn” để làm người tốt, hơn nữa Pháp Luân Công quả thật là có hiệu quả thần kỳ về chữa bệnh khỏe người; công pháp này đối với quốc qua, đối với xã hội, đối với gia đình thì chỉ có trăm điều lợi mà không có một điều hại, vì sao bỗng chốc lại biến thành “tà”, nói đàn áp là đàn áp ư? Ông cảm thấy rất khó lý giải, nên mới lên núi Thanh Thành tìm lão đạo sĩ để hỏi rõ căn nguyên. Sau khi lên núi Thanh Thành, ông đem «Chuyển Pháp Luân», cuốn sách chính yếu của Pháp Luân Công đưa cho lão đạo sĩ xem, và nhờ lão đạo sĩ giám định. Lão đạo sĩ lật sách xem một lượt và nói với ông một cách chân thành: “Đây là chân kinh, Pháp Luân Công là Đại Pháp đức cao khó gặp.” Lão đạo sĩ còn nghiêm túc cảnh báo ông: “Không được tham gia bức hại Pháp Luân Công, người bức hại Pháp Luân Công sẽ bị đọa vào vực thẳm vạn kiếp không trở lại!” Sau đó người này không làm theo chỉ lệnh bức hại Pháp Luân Công của Trung ương ĐCSTQ, xếp đặt cho chính vị trí của mình. Nghe nói gia tài ông lên tới bạc tỷ, từng có người báo cáo ông lên Trung ương ĐCSTQ, nhưng kết quả không có gì xảy ra. Khi đến tuổi về hưu, người này rút lui khỏi chốn quan trường một cách an toàn.
Từ xưa tới nay, các bậc trí giả xác thực là có trí tuệ tiên tri tương lai và khả năng phân biệt chính-tà. Từ 450 năm trước, Nam Sư Cổ đã dùng rất nhiều giấy mực để miêu tả chi tiết quá trình hạ thế truyền Pháp và cứu độ chúng sinh của “Chuyển Luân Thánh Vương”, thể hiện rõ sự hồng truyền của Pháp Luân Đại Pháp, cũng như mô tả rất nhiều tình tiết về cuộc đàn áp Pháp Luân Công của ĐCSTQ và đại kiếp nạn mà nhân loại sẽ phải đối mặt. Còn tại Trung Quốc, Tượng 41 dự ngôn «Thôi Bối Đồ» do Viên Thiên Cang và Lý Thuần Phong đồng sáng tác vào triều Đường cũng đề cập: “Cửu thập cửu niên thành đại thác, Xưng Vương chỉ hợp tại Tần Châu“; ở đây chỉ đích thị năm 1999, ĐCSTQ phạm sai lầm lớn khi đàn áp Pháp Luân Công, dẫn tới sự diệt vong không thể tránh khỏi. Từ 2500 năm trước, Phật Thích Ca Mâu Ni cũng nói với các đệ tử của Ngài rằng Pháp của Ngài sẽ không thể cứu độ thế nhân thời mạt pháp, đến khi ấy sẽ có “Chuyển Luân Thánh Vương” hạ thế truyền Pháp và cứu độ chúng sinh.
Hôm nay, là những người sống trong lúc giao thời giữa vũ trụ cũ và vũ trụ mới, chúng ta nên tiếp nhận lời cảnh báo từ Thần Phật và các bậc trí giả để có được lựa chọn đúng đắn cho bản thân mình, từ đó tiến nhập tương lai tươi sáng.
Theo Chanhkien.org