Tân Sinh

Cảnh tượng âm gian chân thực được kể lại sau một giấc mơ

Những cảnh tượng dưới âm gian trong câu chuyện dưới đây được kể lại một cách chi tiết và chân thực. Đây cũng là một gậy cảnh tỉnh cho những ai vẫn còn bảo thủ không tin nhân quả báo ứng và luân hồi.

Từ xưa đến nay, có rất nhiều các câu chuyện liên quan đến nhân quả báo ứng, chuyện kể về địa ngục. Tại các miếu thờ ở nhiều nơi hoặc dân gian nhiều vùng đều ghi chép lại những câu chuyện này, thậm chí vẽ lại thành những bức họa, chi tiết từng chuyện một… khiến cho người xem không khỏi ghê sợ, từ đó mà không quên giữ gìn phẩm hạnh của mình. Nhưng mà, xã hội thời thế đổi thay, đạo đức xuống dốc bại hoại, nhân tâm đều đang dần dần bị ăn mòn, ô nhiễm hàng ngày, khiến cho chính mình gieo xuống những hậu quả khủng khiếp đáng sợ, tạo thành nguyên nhân thống khổ khôn cùng trong tương lai.

Một người phụ nữ ở Hồ Bắc đã từng kể rằng bà đã tự mình trải qua một chuyến “viếng thăm” xuống âm phủ, câu chuyện được bà kể lại như sau:

Vào thời gian Nhật Bản đánh chiếm Trung Quốc, máy bay Nhật loạn tạc quê hương của tôi – tỉnh Hồ Bắc và các huyện thành xung quanh. Tôi năm đó 22 tuổi, cha mẹ dẫn anh chị em tôi, chị dâu và các cháu, chạy thẳng tới đầu cầu đứng bắt xe lửa tới Trùng Khánh. Nhưng mẹ tôi cuối cùng vì không chịu nổi những mệt mỏi, sợ hãi nên đã kiệt sức và chết trên đường đi. Cả nhà phải ly tán, tôi và chị dâu phải ẩn náu tại một vùng quê ở Kim Ngưu. Mỗi ngày tôi đều mong nhớ cha mẹ, không biết họ bây giờ đang ở nơi đâu? Do vậy, đến đêm trăng rằm, tôi hướng lên trời mà bái lạy, cầu mong, hy vọng có thể biết được chỗ của cha mẹ.

Ba ngày sau, vào một buổi chiều nắng ráo, tôi bởi vì nhớ cha mẹ, đau xót u sầu mà ngủ thiếp đi. Chợt thấy có một người xuất gia dáng vẻ trang nghiêm, tay cầm phất trần nói với tôi: “Đi thôi! Đi vào trong đó thôi!”. Vị trưởng giả xuất gia kia lại nói: “Ngươi chẳng phải là muốn nhìn thấy cha mẹ của mình sao? Ta sẽ đưa ngươi đi!”. Hơn nữa còn bảo tôi đi trước, tôi mời trưởng giả đi trước, nhưng ông cứ bảo tôi hãy đi trước, không thể từ chối, tôi đành bước đi. Chỉ thấy hai bên đường hoa cỏ đều là một màu xanh, sạnh sẽ và tươi mát. Không lâu sau trước mắt hiện ra một cái thành, cửa thành vừa rộng lại vừa cao, phải ngẩng đầu mới nhìn thấy, trên cửa sắt này có sắp thành hàng bao nhiêu là bát lớn đựng đinh sắt.

Tôi cùng với trưởng giả đi vào, ở phía sau cổng thành có một cái cửa sổ lớn trong suốt. Trưởng giả bảo tôi đứng chờ để ông đi đăng ký, tôi hỏi: “Tại sao lại phải ghi danh?”. Ông nói:“Vì ngươi còn phải đi về!”. Khi ông đăng ký thì tôi nhìn thấy một người thanh niên mặc đồ trắng vải poplin kẻ sọc màu xanh lam, áo ngắn quần dài đứng ghi sổ, vừa nhìn qua chẳng phải là người anh họ bên nhà bác tôi đây sao? Tôi vui mừng kêu lên: “Anh họ! Anh họ!”. Nhưng không hiểu sao dường như anh không nghe thấy, vô tri vô giác, coi như không có chuyện gì vậy, trưởng giả vào sổ xong, quay lại rồi dẫn tôi đi tiếp.

Đi không xa, thấy một thảo nguyên rộng lớn, đang nằm có nào là trâu, ngựa, dê, hươu, đủ các con vật loại bốn chân, nhiều không đếm hết. Ở ven đường, trâu bò đều trừng mắt nhìn tôi, khiến tôi rất sợ, không dám đi, trưởng giả dùng phất trần giương lên, chúng liền di chuyển vào bên trong. Tôi nghĩ thầm, các con vật đó đều vẫn còn sống. Tiếp tục đi về phía trước, tôi nhìn thấy một rừng rậm lớn, trên cây có rất nhiều các loại chim với đủ các màu sắc và hoa văn xinh đẹp, dưới cây còn có rất nhiều gà, vịt, ngan, đủ các con vật loại hai chân. Tiếp tục đi thêm một đoạn, nhìn thấy người chị họ của tôi thân thể trần truồng, chỗ lưng eo phủ một tấm vải trắng, chị ngồi ở tảng đá trên mặt đất, tóc dài phủ đến thắt lưng, trước ngực hình như đang ôm một đứa bé, bộ dạng chị tôi giống như vừa mới ngủ dậy, còn chưa rửa mặt. Tôi gọi:“Chị họ! Chị họ!”, nhưng chị cũng giống như vậy, không nghe không thấy gì, cũng chẳng ngẩng đầu lên.

Tôi không chần chừ, lại đi về phía trước, trưởng giả vẫn như cũ, đi theo phía sau tôi. Đi tới một đoạn không xa, thấy một cột sắt nung cháy, phía trên bốc hơi, có một người ôm thật chặt trên đó, giống như là được dùng thạch cao mà dính lên đó vậy. Tôi vừa nhìn, người này chẳng phải là thiếu gia Kỳ Gia, hàng xóm của tôi đây sao? Hắn vì sao lại bị giày vò ở đây? Trưởng giả đáp: “Hắn làm hại con gái của nhà người ta (tức là dụ dỗ gian dâm với con gái nhà người ta), cho nên chịu tội báo này”. Chà! Trên đời này nhà hắn vốn là buôn bán đồ gỗ, rất giàu có, nghe nói có cả một nhà kho toàn là tiền bạc và đồ trang sức, cũng thường giúp đỡ người nghèo khó. Người thiếu gia kia học hành cũng tử tế, đối nhân xử thế cũng thoải mái cởi mở, nhưng lại không tránh được ham muốn sắc dục mà làm việc ác, vậy là chính mình phải nhận quả báo. Thật là đáng tiếc thay!

Tiếp tục nhìn về phía trước, chao ôi! Một quỷ mặt xanh đang cầm một cái xiên sắt lớn, hướng cái xiên lên một người mà đâm mà chém, thân người kia tan nát, bủng bị thủng lỗ chỗ, ruột rơi hết cả ra ngoài. Lại có quỷ dạ xoa mổ bụng, moi tim, móc mắt, dùng móc câu móc vào lưỡi, rán người trên chảo dầu, dùng cưa sắt cưa người ra làm đôi, còn đem người đến một tảng đá lớn mà mài, mài đến mức máu chảy lênh láng. Trong số đó cũng có người la hét, hoặc kêu rên rỉ, âm thanh phát ra thật đau đớn thê lương. Trước cảnh tượng này, mắt tôi không mở ra nổi, tai cũng không đành lòng nghe, cả người run lẩy bẩy. Tôi không hỏi trưởng giả, đoán biết rằng đây là những chúng sinh làm việc ác nay đang phải tiếp thụ quả báo thống khổ. Ôi! Chúng sinh! Chúng sinh à! Thật đáng buồn đáng tiếc!

Tôi quả thực không muốn xem cảnh đó nữa, vừa lúc này bên cạnh có một con đường khác, vì thế tự nhiên xoay người, rồi đi, đi trên con đường đó, theo trưởng lão chỉ dẫn, tôi đi đến một căn phòng. Ôi! Rõ ràng thấy mẹ tôi đang ngồi trên giường, em gái tôi ngồi ở bên cạnh mẹ. Tôi vô cùng vui mừng, gọi mẹ, chạy về phía mẹ, muốn chạy lại ôm bà. Nhưng mà bất lực, không thể ôm được, mà mẹ tôi cũng dường như không hay biết gì, vô tri vô giác. Trong lòng tôi rất buồn, cho rằng mẹ chỉ yêu em gái, không nhìn thấy đứa con gái này, không biết tôi hàng ngày đều mong nhớ bà.

Trưởng giả lại bảo tôi đi về phía trước, tôi đành phải miễn cưỡng mà đi thôi. Trưởng giả nói với tôi: “Hãy đi xem anh trai ngươi”. Tôi hỏi: “Anh tôi đang bị giam giữ ở kia sao?”. Trưởng giả nói:“Hắn không có lỗi trầm trọng, chỉ là đối với người vợ bất hiếu không biết đường dạy dỗ, thiếu trách nhiệm của một người chồng”. Qua không lâu sau, chúng tôi đi đến chỗ đó, là một tòa nhà lầu. Nghĩ rằng anh trai ở trên lầu, tôi đi lên bậc thang, liền thấy anh trai ngồi trước bàn bấm bàn tính. Tôi vui mừng gọi: “Anh trai, anh trai!”. Nhưng mà cũng giống như anh họ, chị họ, mẹ và em gái tôi, anh trai tôi cũng vô tri vô giác, không thấy không nghe gì, tôi thật không thể hiểu nổi!

Trưởng giả lại bảo tôi đi tiếp, tựa hồ như đi một đoạn ngắn, cảm thấy cảnh quan đẹp phi thường, tĩnh mịch và thoáng đãng. Bản thân tôi cũng cảm thấy khoan khoái tự tại. Tới một căn phòng lớn phát ra ánh sáng màu vàng, chung quanh là cửa sổ trong suốt, chỉ thấy cha tôi đang ngồi trong đó tọa thiền. Thấy tôi tới, cha liền nói: “Con tới đây làm gì?”

Chưa kịp trả lời, trưởng giả nhìn cha tôi rồi vuốt cằm ra hiệu. Cha tôi cũng gật đầu hiểu ý. Tôi nói với cha: “Con không đi nữa!”, rồi lập tức vui mừng ngồi ngay cạnh bên phải cha. Mà cha tôi dù chưa được kể, cũng biết được những nơi tôi đã đi qua. Chỉ một lát sau, trưởng giả lại ý muốn bảo tôi rời đi, không thể làm gì tôi lại phải miễn cưỡng chạy đi.

Không lâu sau, đi đến một cái cầu, cái cầu này rộng chừng bốn, năm tấc, tôi vừa mới bước chân lên lại lùi lại vì sợ. Trưởng giả lại giương cái phất trần, nói: “Không phải sợ!”. Vì thế tôi tiếp tục bước lên, thấy rằng cầu thật chắc chắn, không bị lung lay, có thể đi về phía trước được. Vừa nhìn xuống phía dưới, chao ôi, toàn là máu loãng màu đỏ, có rất nhiều người không rõ là nam hay nữ bò lổm nhổm, mỗi người đều không mặc quần áo, lại có rắn quấn quanh người bò ngọ nguậy, tôi hỏi trưởng giả: “Xảy ra chuyện gì vậy?”. Trưởng giả đáp: “Máu ở dưới sông, đây chính là dâm dục!”. “Vậy phải làm thế nào mới thoát ra được?”, tôi hỏi. Trưởng giả nói: “Cần phải tu”. Tôi hỏi: “Tu như thế nào?”. Trưởng giả nói: “Việc ác đừng làm, làm nhiều việc thiện”. Tôi tựa hồ minh bạch “A” một tiếng.

Tiếp tục đi về phía trước, không lâu, lại nhìn xuống, ôi, màu xanh, màu xanh, là biển? là trời? Tôi ngẩng đầu nhìn lên. Trời và nước một màu, giống như cảnh vật của ngày hè vậy, bầu trời quang đãng, một màu xanh trong suốt. Đang mải ngắm nhìn, trưởng giả bỗng đẩy tôi một cái, thân thể của tôi tựa như biến thành một quả bóng cao su mà lăn, lăn xuống … khiến tôi sợ hết hồn hết vía. Choàng tỉnh mở mắt ra nhìn, thì thấy mình đang nằm trên giường, mồ hôi ướt đẫm quần áo, tim vẫn còn đang đập thình thịch. Thì ra là mơ, nhớ lại cảnh trong mơ, rõ ràng như thật.

Năm 1945, chiến tranh kháng Nhật thắng lợi, tôi trở về ngôi nhà cũ ở quê nhà, đi vào trong phòng khách, quả nhiên ở đó có 3 bài vị thờ anh họ, chị họ và anh trai tôi. Bác và chị dâu nắm tay tôi, khóc lóc kể lể về những mất mát chia ly sau chiến tranh. Tôi an ủi bác và chị dâu, đợi hai người ngưng khóc rồi hỏi anh họ tôi khi chết có phải là mặc quần áo vải poplin sọc xanh, áo cộc quần dài hay không? Bác sợ hãi vội vàng nắm tay tôi nói: “Cháu vẫn chưa chết đấy chứ, làm sao cháu biết được vậy?”. Tôi nói: “Cháu nhìn thấy các anh chị. Tại sao để chị họ không mặc quần áo vậy?”. Bác lại một lần nữa kinh hãi: “Cháu gái, cháu không thể chết được, thần linh phù hộ cháu tôi bình an vô sự”. Tôi liền kể cho bác và chị dâu về chuyện mà tôi đã trải qua dưới âm phủ, “Đó là chuyện hai năm trước đây, cháu chẳng phải vẫn bình an trở về đây hay sao?”

Sau khi nghe tôi kể, bạc định thần lại một chút, nói cho tôi biết anh họ chết khi mặc bộ quần áo trắng kẻ sọc xanh, áo cộc quần dài. Bác kể: “Chị họ sinh con được 10 ngày, thời tiết hôm đó rất nóng, muốn bác gội đầu giúp. Vừa mới gội đầu xong, đang chải đầu, định tắm thân thì kêu người không khỏe, bác vội vàng tìm tấm vải bố đắp nửa thân dưới cho nó, nhưng đúng vào lúc đó thì tắt thở, qua mấy ngày sau, đứa bé cũng chết. Nhưng mà, trước khi đưa vào quan tài, bác đều cho chúng mặc áo liệm dài, trong quan tài cũng trải chăn cẩn thận. Hai vợ chồng chúng qua đời trong cùng một tháng”.

Anh họ và chị họ là vợ chồng, cũng là con gái, con rể của bác, trong nhà tuy có tiền, nhưng sau khi chết vong người cũng không nhận được những gì người nhà mặc cho, trải cho. Khi còn sống mặc dù là vợ chồng, sau khi chết vì nghiệp báo khác nhau, nên sẽ đi đến các nơi khác nhau, như không hề quen biết nhau vậy.

Chỉ có cha tôi lúc còn sống vì luôn tu dưỡng đạo đức, giáo dục con cái, nào là “Vô lễ chớ nói, phi lễ chớ nhìn, vô lễ chớ nghe, vô lễ chớ động”, “Thà rằng người phụ ta, ta không thể phụ và trách người”, Dĩ thứ kỷ chi tâm thứ nhân, dĩ trách nhân chi tâm trách kỷ” (đem cái lòng tha mình để tha người, đem cái lòng trách người để trách mình). Bởi vì tôi được cha dạy bảo từ bé như mưa dầm thấm đất vậy nên đã thành thói quen. Bấy giờ chưa tu luyện, mặc dù chưa làm được tốt hết những điều cha dạy, nhưng được nghe những đạo lý đó cũng khiến tôi cảm giác tự tại, thụ ích vô cùng. Cũng bởi vì cha tôi lúc sinh tiền tu luyện, nên khi gặp tôi thì có thể nhận biết và nói chuyện, trong khi gặp những người khác lại có sự khác biệt, họ không nhận ra tôi.

Chỉ có tu luyện mới giải thoát được những thống khổ chốn âm gian sau khi chết đi.

Ngày nay, con người chịu ảnh hưởng bởi nền giáo dục hiện đại, rất nhiều người coi thuyết vô thần làm chân lý, coi chuyện thiên đường địa ngục, thiện ác hữu báo là “mê tín”. Nhưng mà, trong nhiều sách vở đều có ghi chép lại những câu chuyện có thật trong các tôn giáo khiến người ta không khỏi chấn động. Mặt khác, từ xa xưa đến nay, có không ít những câu chuyện được kể lại và lưu truyền bởi những người sau khi đi đến “thế giới bên kia”.

Hy vọng rằng, câu chuyện này có thể khiến cho những ai không tin thần có một chút gợi ý và suy tư, bởi dẫu sao thì mỗi sinh mệnh đều là cần phải tự chính mình quý trọng.

Bảo An, dịch từ secretchina.com
Theo Tinhhoa