Tôi là một giáo sư đã về hưu, hơn 60 tuổi, từng là một người tin tưởng Vô thần luận thâm căn cố đế. Người xung quanh ai nói về Thần tôi liền cười họ là mê tín, ngu muội, một quả bí ngô to. Hiện tại tôi lại là một người tín Thần kiên định. Quá trình chuyển biến của tôi sẽ được nói một cách đơn giản như sau:
Những năm 1998 khí công ở Trung Quốc rất thịnh, các loại khí công theo thời thế mà phát triển, chủng loại rất nhiều. Từ sớm đã có một nhóm này nhóm kia, tôi cũng không biết luyện thì tốt cái gì, đâu đâu cũng có người chạy, người đứng, chỗ này nói, chỗ kia luyện rất thú vị. Tất cả đều luyện này luyện kia, nói rằng: Pháp Luân Công này tốt. Luyện xong lập tức thấy thoải mái, cũng có người cùng tuổi với tôi.
Đại khái luyện được hơn mấy tháng, nghe người cùng tập nói Pháp Luân Công còn có sách, tôi rất lạ: Pháp Luân Công không phải là chỉ có luyện mấy động tác, là một loại thể dục sao? Thế nào mà còn có sách nữa? . Rồi người cùng luyện nói lúc nào ông xem xem thế nào.
Đầu tiên là xem “Luận Ngữ” trong “Chuyển Pháp Luân”, xem xong thấy rất mới lạ không giống như thường thấy, xem qua mục lục cũng rất lạ, cái gì thiên mục, công năng dao thị, túc mệnh thông, tịch côc, phụ thể ,..v..v đều là những vấn đề lúc bình thường tôi không hiểu, thật là tốt đây là cơ hội để hiểu. Liền cầm lên xem, cầm lên cầm xuống không nhiều rồi cũng đọc xong. Sau khi xem xong đầu óc đầy suy nghĩ: Đây là kỳ thư mà cả đời tôi chưa từng xem, nó là một quyển sách tu luyện, cũng là một quyển làm thân thể khỏe mạnh, tu tâm dưỡng tính và dạy làm người tốt, mọi người ai cũng có thể xem, nó khiến tôi mở mang tầm mắt và cũng rất đạo lý, điều này làm cho tôi một người vô thần luận rất xung kích Đặc biệt là bài giảng thứ 4 “Mất và Được”, “Chuyển hóa nghiệp lực” làm tôi ngay lập tức hiểu ra đạo lý của làm người tốt, như ánh sáng chiếu vào tâm linh của tôi, làm tôi rõ ràng. Ôi nguyên lai là như vầy.
Pháp Luân Công có năm bộ công pháp: bốn bộ đầu là động công và sáng sớm mọi người cùng luyện, bộ thứ năm là tĩnh công đả tọa luyện tại nhà. Tôi chỉ luyện động công không luyện tĩnh công, ngồi đả tọa không như lão sư, từ cảm tình mà không được.
Trong một ngày buổi tối lúc 12 giờ tôi tỉnh dậy (ở trong phòng), thế nào cũng không ngủ được, nằm không xong, làm gì bây giờ? lại không thể làm phiền người nhà. Tôi đả tọa rồi nhắm mắt, cố gắng đưa mình vào trạng thái tĩnh, liền nhìn thấy kiếp trước của mình, xem xong mà trong tâm chỉ muốn nhảy lên. Nguyên vì trong “Chuyển Pháp Luân” nói lục đạo luân hồi là sự thực, còn để tôi chính mắt thấy, thực qúa thần kỳ, quá là bất khả tư nghị. Trong lòng một bên hỗn loạn, một bên gắng trấn định, mấy ngày sau còn chưa bình ổn lại được.
Sau rồi tôi khai thiên mục, nhìn thấy cảnh tượng không gian khác. Mà quá trình khai thiên mục cũng là ngoại dự liệu của tôi. Một ngày lúc hơn 2h chiều, tôi ngồi ở hội nghị, có hơn mười người, vừa ngồi xuống liền nhìn thấy cảnh tượng không gian khác, giống như một giấc mơ. Tôi ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài, ánh sáng rực rỡ, chân thực lãnh đạo cùng đồng sự; lại cúi nhìn vẫn là cảnh tượng không gian khác, mà cảnh tượng rõ ràng thiết thực khiến người ta cảm thán! Tôi liền hiểu rõ, Sư Phụ đã khai thiên mục cho tôi. Lại chấn động lại kích động, hóa ra những gì Pháp Luân Công nói đều là thực cả! Đều là thật cả! Tôi tuy cực lực khống chế bản thân để không biểu lộ gì, nhưng với tôi thật sự là một đòn giáng mạnh với vô thần luận.
Sau này, tôi lại xem những bài giảng của Sư Phụ ở nước ngoài, trong đó có bài tại Mỹ, tập trung từ góc độ khoa học giảng về kết cấu vũ trụ, phân chia không gian, thần phật là gì, đồng thời còn giảng A Di Đà Phật, Quan Âm Bồ Tát, Đại Thế Chí Bồ Tát ở vị trí trong vũ trụ cùng hệ thống giữa ba vị. Khiến tôi hốt nhiên đại ngộ, nguyên lai là vậy! trong lòng có vài phần sáng láng có mấy phần hưng phấn. Hữu thần luận chiến thắng vô thần luận rồi, liền cở bỏ những mây mù trong nhiều năm của tôi.
Một chuyện là lúc tôi còn bé ở nông thôn, trước thôn có một dòng sông nhỏ, chảy theo hướng Đông Tây. Một ngày hè trong năm ấy, vào lúc buổi trưa nóng tôi không ngủ được, đa số mọi người đều ngủ rồi, tôi đi đến bên dòng sông, tìm thấy một chỗ thấp, cách mặt nước không xa, lúc này chỉ có mình tôi ở đó, nhìn dòng sông cuồn cuộn chảy. Tôi lặng lẽ đứng xem, đột nhiên chỗ tôi đứng sụt xuống. Chỗ tôi đứng đã bị nước ăn rỗng, rồi tôi rơi xuống mà không có gì để bám, ngay lúc đó một bàn tay to lớn vô hình kéo tôi trở lại bờ, mà đế giày không ướt, tôi sợ hãi mà cũng không dám cho mọi người biết(lo bị đánh). Năm sáu chục năm đã trôi qua mà hôm nay nghĩ lại như nhìn trước mắt
Một chuyện khác là ba mươi năm trước: Mẹ tôi bệnh nặng, nằm liệt giường, tôi ngồi ở bên cạnh trông nom, đột nhiên bà kêu lớn: nương! nương!, tôi lay bà nói: nương, mẹ đang mơ rồi? bà nói : “không có, bà của con đến rồi, muốn đưa mẹ đi, một đoàn xe ngựa nữa. ” tôi nói: Mẹ, ta không đi, chúng con không rời mẹ đâu”. Mẹ tôi nói: ” Bà con đã đến rồi, bà nói trưa mai hai giờ lại đến.” Kết quả là hai giờ chiều mẹ tôi qua đời. Việc này làm tôi không hiểu nổi, vì mẹ tôi là người không có học nhiều, là một phụ nữ nông thôn thuần hậu. Bây giờ từ góc nhìn của một người tin thần, tất cả đều rõ ràng hết.
Tôi thực sự nhận thức rằng: Thần Phật là tồn tại khách quan, sự tồn tại của Thần là hoàn toàn đúng đắn. Thông qua học Pháp luyện công khiến thân thể và tư tưởng của tôi phát sinh biến hóa lớn, thân thể không bệnh, gặp chuyện đều thanh tỉnh, lý tính, với người đều thanh thản, đây là lời tâm sự của tôi.
Tác gỉa: Học viên Pháp Luân Công Hà Bắc