Một cơ hội hiếm có để bước vào Tiên giới nhưng lại bị lỡ mất, chẳng phải là đáng tiếc lắm sao? Không. Phải lỡ cơ hội đó ấy là bởi vì nghiệp trần còn chưa đoạn.
Vào thời nhà Thanh, có một vị quan thường rất xúc động kể lại cho mọi người về câu chuyện lạ mà ông đã đích thân trải qua với niềm tiếc nuối khôn nguôi. Bởi ông đã để lỡ mất một cơ duyên đáng quý trong đời mình.
Vị quan này khi còn trẻ là một thư sinh khôi ngô tuấn tú, chăm chỉ học hành. Mỗi lần ra ngoài thường đi ngang qua một khu chợ, chàng thư sinh đều mua mấy miếng bánh gạo của một ông lão bán bánh.
Một ngày kia chàng lại ghé vào mua bánh, nhưng ông lão đã nghỉ không bán nữa, ông lão giữ chàng ngồi lại, nói: “Tôi thấy cậu thần khí sáng sủa, không phải là hạng phàm phu. Tôi có một chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ, cậu có thể nhận lời tôi không?”. Chàng hỏi là chuyện gì, ông lão bán bánh nói: “Xin cậu hãy ngủ trọ ở đây một hôm, đến tối tự cậu sẽ biết”.
Chàng thư sinh thầm nghĩ bản thân mình vẫn còn mẹ già, nếu về nhà muộn, mẹ già sẽ tựa cửa chờ mong, làm sao cho phép mình ngủ lại đây? Thế là chàng đã từ chối. Ông lão bán bánh thở dài: “Duyên phận còn chưa đến thôi!”.
Ngày hôm sau, chàng đi ngang qua tiệm bánh của ông lão, thấy rất nhiều người đang vây xem, tò mò không biết chuyện gì, cũng chen vào xem thử. Thì ra ông lão bán bánh đã qua đời rồi, trong lòng chàng không khỏi cảm thấy buồn thương cho ông lão. Về nhà chàng kể cho mẹ, và cũng kể lại cuộc nói chuyện với ông lão bán bánh. Người mẹ cảm thấy sự tình kỳ quái, nên thấy vô cùng may mắn bởi con trai không nhận lời hẹn của ông lão.
Mười năm sau, chàng thư sinh đã thi đậu tiến sĩ, được bổ nhiệm vào viện Hàn lâm. Một ngày nọ, chàng xin phép trở về quê nhà tế bái tổ tiên. Trước lúc lên đường, đỗ thuyền ở bờ sông, chàng lên bờ tản bộ, không ngờ đã đi một quãng xa. Lúc này bỗng có một người từ trong rừng đi ra, nói rằng: “Cậu không đến có lẽ sẽ còn tốt hơn”. Chàng nhìn kỹ, thì ra là ông lão bán bánh.
Chàng kinh ngạc hỏi: “Sao ông lại ở đây?”.
Ông lão bèn kéo tay chàng ngồi xuống dưới một gốc cây, cười nói:
“Chắc cậu tưởng rằng tôi đã thành quỷ rồi. Đừng sợ, tôi sẽ nói rõ với cậu. Lúc đầu sỡ dĩ tôi hẹn cậu, là cho rằng cậu có cốt cách phi phàm, nhưng tiếc là cậu trần duyên chưa dứt. Thật ra tôi xưa nay một lòng hướng Đạo, chỉ đáng tiếc là trước đây chưa từng gặp được Chân Nhân độ hóa, nhưng trong vô minh tôi đã biết vào cái đêm cậu không đến hẹn đó sẽ có cơ duyên thành Tiên.
Hãy nói về đêm hôm đó, tôi còn chưa ngủ say, thì nghe thấy ngoài đường có tiếng bước chân đi lại không ngớt. Thế là tôi bò dậy nhìn trộm qua khe cửa sổ, nhìn thấy rất nhiều Thần Tiên với đủ loại hình dạng khác nhau, đang quét dọn đường và nói với nhau rằng, Chân Nhân sắp đến miếu Nhạc rồi, không thể chậm trễ nữa…
Lúc đó tôi nghĩ rằng cơ duyên đã đến rồi, lập tức len lén đi ra cửa sau, từ một con hẻm hẻo lánh đi vòng một quãng đường dài, cuối cùng đã đến miếu Nhạc.
Chỉ thấy trước miếu trống không, đi ra sau miếu cũng không thấy có gì cả, chỉ thấy một người ăn mày áo quần rách rưới, trông có vẻ gầy còm đói khát lắm, nằm ngủ say ở giữa bậc thềm, gọi thế nào cũng không dậy. Tôi biết người ăn xin này chính là vị Chân Nhân sắp đến miếu Nhạc mà chúng Thần Tiên nói đến, tôi liền quỳ ở bên cạnh ông ta chờ đợi. Rất lâu ông ấy mới tỉnh lại, hỏi tôi làm gì, tôi dập đầu xưng ông ấy là Chân Nhân, cầu xin ông ấy cứu độ tôi.
Vị Chân Nhân tức giận, mắng chửi lăng nhục tôi đủ điều, tôi vẫn như cũ, cung kính không thay đổi. Chân Nhân đứng dậy, vừa mắng vừa bỏ đi, tôi liền đi theo ông ta không rời. Sau khi ra khỏi miếu Nhạc, vị Chân Nhân đó mắng chửi còn thậm tệ hơn, tôi trước sau vẫn không rời khỏi ông. Vị Chân Nhân thế là không còn mắng chửi nữa, rảo bước như bay. Tôi cũng chạy vội theo sau, chính là không rời ông một bước, nói ra cũng kỳ lạ, lúc này sức chân của tôi lại đi nhanh như bay, lại không hề cảm thấy mỏi.
Trong nháy mắt, chúng tôi đi vào một ngọn núi sâu, vị Chân Nhân đó bám vào dây leo, nhanh thoăn thoắt, tôi cũng không có chút sợ sệt hoặc nản chí, vẫn một lòng muốn đi theo vị Chân Nhân.
Leo đến đỉnh núi, chỉ thấy có một cây cầu khỉ thông thẳng đến ngọn núi bên kia, cách ngọn núi bên kia đến mấy trượng, phía bên dưới là vực thẳm. Vị Chân Nhân quay đầu lại nói với tôi rằng: “Lòng thành của ông, tôi hiểu được, đến đây đã có thể dừng lại được rồi”. Tôi trả lời rằng: “Dẫu có lên trời xuống đất, tôi cũng phải đi theo Ngài, làm sao có thể dừng bước ở đây được!”.
Ông ấy lại tức giận mắng xối xả, rồi nhanh nhẹn bước lên cây cầu khỉ muốn đi sang bên kia. Tôi ra sức nắm lấy vạt áo của ông, muốn cùng ông đi qua. Vị Chân Nhân dùng sức đẩy tôi ra, không ngờ tôi sẩy chân rơi xuống vực. Tôi kêu lớn xoay mình lại, nhảy vọt một cái đã lên đến đỉnh của ngọn núi đối diện. Quay đầu nhìn xuống, nhìn thấy thân thể của mình nằm bất động dưới khe, thế là biết bản thân mình đã thay da đổi thịt. Lúc này vị Chân Nhân cũng không thấy nữa.
Trong khoảnh khắc xuyên sơn đại địa, đời đời kiếp kiếp luân hồi hết thảy đều triển hiện rõ ràng ngay trước mắt, loại cảm giác này khó mà dùng ngôn ngữ để diễn tả được. Lúc này trời đã sáng, nhớ được ngọn núi mà mình đi vào chính là Hoàng Sơn. Từ đó về sau, tôi thân nhẹ như bay, mặc sức đi lại trên không. Hôm nay có thể gặp lại cậu, cũng được coi là kỳ ngộ rồi”.
Sau khi nghe xong, vị thư sinh này biết ông lão đã thành tiên, khóc lóc bái lạy cầu xin ông hãy cứu độ mình.
Ông lão bán bánh nói: “Bây giờ vẫn còn chưa phải lúc, cậu trong trường danh lợi, có thể làm đến quan nhị phẩm. Chỉ là hai chữ ‘thao tiến’ (nóng nảy mong được thăng chức) không được phạm, hai chữ ‘dũng thoái’ (dũng cảm lui về) không được quên. Hãy nhớ kỹ, nhớ kỹ! Xin cáo biệt từ đây vậy”.
Nói xong, liền nhảy xuống sông, đi lại trên mặt nước như đi trên đất bằng vậy, trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa, chỉ còn lại lòng sông trắng xóa, nhìn không thấy bờ. Vị thư sinh thẫn thờ một hồi, nhìn sông than thở, lặng lẽ trở về thuyền, mấy ngày sau đó vẫn còn nghĩ đến ông lão.
(Câu chuyện trích từ “Dạ đàm tùy lục”)
Ông lão bán bánh có thể thành Tiên, trước hết là ông có tâm cầu Đạo, một lòng hướng Đạo. Khi vị Chân Nhân ngủ ông quỳ ở đó chờ đợi, hơn nữa bất kể bị mắng chửi lăng nhục như thế nào, ông cũng chính là muốn đi theo vị Chân Nhân, tấm lòng cung kính trước sau không hề thay đổi. Khi ông đối mặt với nguy hiểm, cũng không hề có một chút tâm sợ hãi hay hối hận – Đây tuyệt đối không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.
Tiểu Thiện, dịch từ epochtimes.com
Theo tinhhoa.net
>> “Chín chữ thần kỳ” cứu người qua Đại nạn