Tân Sinh

Mạn đàm Tây Du Ký: Ma tính của người tu luyện bốc mùi hôi thối như nhà vệ sinh

Qua việc Ngộ Không và Bát Giới tiêu diệt mãng xà, có thể thấy được ma tính của người tu luyện dơ bẩn như thế nào, muốn trừ bỏ được nó cũng phải vô cùng vất vả.

Hồi thứ 67 của truyện Tây Du Ký “Cứu xóm Đà La thiền tính vững – Thoát đường ô uế đạo tâm trong”, lúc này thầy trò Đường Tăng vẫn còn trong khu vực của Tiểu Tây Thiên. Từ Tiểu Tây Thiên đến Đại Tây Thiên cần phải đi qua một con đường đá nhỏ rất ô uế, chính là đại diện cho ma tính của người tu luyện.

Con đường Hi Thị Đồng dưới núi Thất Tuyệt

Con đường nhỏ này gọi là Hi Thị Đồng, ở dưới núi Thất Tuyệt, đường kính núi rộng đến tám trăm dặm. Trên núi đều là cây hồng, mỗi năm hồng chín rơi xuống con đường nhỏ, quả chín lên men nấm mốc, con đường này vì vậy mà trở nên rất hôi thối, dơ bẩn, ô uế, so với nhà vệ sinh có lẽ còn hôi hơn nữa. Cho nên trăm ngàn năm qua đều không ai có thể đi qua. Vậy thầy trò Đường Tăng làm thế nào mà có thể đi qua được?

Lúc thầy trò Đường Tăng đi đến dưới núi, muốn tìm nơi tá túc, thì nhìn thấy một hộ dân, Đường Tăng tự mình đến gõ cửa. Nhưng có thể vì lòng đang sốt ruột muốn tìm chỗ nghỉ ngơi, nên tiếng gõ cửa có hơi lớn, một ông lão mở cửa ra và nói: “Là ai mà lại gọi to vậy?”

Đường Tăng tự giới thiệu nói: “Bần tăng từ Đông thổ Đại Đường sang Tây Thiên lấy kinh”. Ông lão nghe thấy “lấy kinh”, liền nói cho họ biết đây là Tiểu Tây Thiên, muốn đến được Đại Tây Thiên lấy kinh, không chỉ đường xá xa xôi, mà còn rất nhiều khổ sở. Còn nói cho họ nghe lai lịch của Hi Thị Đồng, bởi vì thật sự quá hôi thối, dân bản xứ mới gọi nó là “Hi Thị Đồng” (nghĩa là giống như phân nhão).

Nghĩ cũng thật lạ, rõ ràng cây hồng có bảy điều tuyệt vời: “Một – ăn nó sống lâu; Hai – cây nhiều bóng râm; Ba – chim không làm tổ trên cây; Bốn – không có sâu bọ; Năm – lá hứng sương nhìn rất đẹp; Sáu – quả ngon; Bảy – cành lá dài rộng”, vậy sao lại bị gọi là Hi Thị Đồng?

Bản chất thực sự của cây hồng là gì? Liệu đây có phải là những người tu hành vẫn còn chấp vào danh vọng, khoe khoang khẩu tài, văn tài? Dưới con mắt của Thần Phật thì những chấp trước đó hôi thối như nhà vệ sinh vậy, mùi hôi bốc lên tận trời xanh. Hơn nữa, con đường này đã bế tắc cả ngàn năm, không ai có thể đi qua được. 

Ông lão tiếp đãi bốn thầy trò rất tốt. Lúc nói chuyện, mọi người được biết, nơi này gọi là Đà La Trang, quanh năm luôn có người trong trang bị yêu quái giết hại. Ngộ Không hỏi: “Đã biết có yêu quái, sao không đi mời người để hàng yêu?” Thực ra dân trong thôn cũng có mời hòa thượng và đạo sĩ, nhưng đều bị yêu quái đánh chết rồi. 

Ngộ Không quyết tâm trừ yêu

Từ hồi thứ 66, có thể hiểu được ngụ ý của Tiểu Tây Thiên, tức là bái Phật giả, Thần giả. Người tu hành đi không ra khỏi được Tiểu Tây Thiên, có ý là bất kể tu như thế nào, cũng đều không có năng lực thanh trừ yêu ma, hoặc nói cho đúng là, không có năng lực thanh từ ma tính của bản thân mình.

Vì để tạo phúc cho chúng sinh, Ngộ Không quyết định sẽ hàng yêu. Ông lão hỏi Ngộ Không: “Hàng yêu cần tạ lễ bao nhiêu?” Ngộ Không nói: “Cần gì phải nói đến tạ lễ? Tục ngữ nói: ‘Vàng làm chói mắt, bạc làm ngu ngốc, tiền bốc mùi tanh’. Chúng tôi là hòa thượng làm việc tích đức, quyết không cần tiền”. 

Người tu hành chân chính thì không có cái tâm tham tiền tài, Ngộ Không đã nói ra nhận thức ở cảnh giới của mình. Đương nhiên, người tu hành sẽ có “quan tài phú” của riêng mình. Ngộ Không nói: “Tôi là người xuất gia, chỉ cần một chén trà, một bữa cơm là được rồi”

Bát Giới giữ cửa sau, Ngộ Không thì ở cửa trước bên ngoài đánh vào, hai người phối hợp với nhau chế phục yêu quái. (Ảnh: Innerjourneytothewest)

Trong mắt của người tu hành, “tài phú” quan trọng nhất là kết được nhiều thiện duyên, độ được nhiều chúng sinh. Từ trước đến nay, thế giới của Thần Phật vẫn luôn nguy nga lộng lẫy, trong đó có thể chứa được vô lượng vô số chúng sinh.

Ngộ Không trong lúc đang nói đến khả năng hàng yêu của mình, mọi người nghe thấy tiếng gió thổi vù vù, dân trong thôn biết rõ yêu quái đã đến, sợ tới mức run rẩy: “Hòa thượng này thật là xui cái miệng, nói yêu tinh thì yêu tinh đã đến rồi”.

Vừa nghe nói yêu tinh đã đến, Bát Giới sợ hãi muốn trốn vào phòng, Sa Tăng cũng muốn đi vào theo. Ngộ Không hai tay kéo lấy hai vị huynh đệ, gọi bọn họ đứng lại. Người xuất gia tu bản thân mà làm lợi cho người khác, sao có thể vào thời khắc nguy nan, chỉ lo cho sống chết của bản thân, không đi hàng yêu trừ ma, bảo vệ cho người dân?

Ngộ Không phản ứng rất nhanh, nhìn thấy yêu quái, lập tức rút gậy Như ý ra ứng chiến. Sau một hồi giao chiến hỗn loạn. Ngộ Không hỏi yêu quái: “Ngươi là yêu quái phương nào?” Nhưng yêu quái im lặng không nói câu nào, tiếp tục giao chiến. Hai người đấu đến canh ba, vẫn chưa phân được thắng bại.

Huynh đệ hợp lực đánh yêu quái 

Bát Giới, Sa Tăng ở trong sân vườn của Lý gia, quan sát trận thế. Sau đó Bát Giới đi ra, phối hợp với Ngộ Không, cùng đánh cho yêu quái một trận, nhưng lại phát hiện ra một vấn đề, yêu quái này sử dụng thương pháp có chút quái dị, Bát Giới còn tự đặt ra một cái tên “Nhuyễn bính thương” (nghĩa là giáo cán mềm). 

 

Ngộ Không giỏi sử dụng côn, dùng gậy Như ý xuất quỷ nhập thần, cũng chưa từng nghe qua “Nhuyễn bính thương”. Bát Giới lập tức nói với Ngộ Không điểm kỳ lạ: “Quái vật kia không nói chuyện, chắc hẳn còn chưa tu được hình người, âm khí rất nặng. Trời vừa sáng, dương khí tăng lên, yêu quái nhất định sẽ bỏ chạy”. Hai huynh đệ phối hợp với nhau rất ăn ý. 

Quả nhiên, khi trời sáng, yêu quái không dám tham chiến, quay đầu bỏ chạy. Ngộ Không cùng Bát Giới đuổi đến con đường Hi Thị Đồng ở núi Thất Tuyệt. Ở đây đúng là thối không thể chịu được. Lúc này, bọn họ phát hiện ra yêu quái vốn là một con mãng xà màu đỏ.

Nhìn từ bên ngoài, răng của con mãng xà này cứ như cây kiếm, móng vuốt giống như móng sắt; sừng trên đầu giống như hàng ngàn viên mã não; trên người có vảy hồng, giống như hàng ngàn lớp son phấn, đứng ở dưới mặt đất trông như là cái áo gấm, bay lên giống như là cầu vồng.

Xem ra bề ngoài của nó, trong mắt của người thế tục, tất cả đều là “bảo bối”. Nó mang trên người toàn là “bảo bối” như vậy, nhưng lại ở một nơi hôi thối như cái nhà vệ sinh. 

Giữ vững tâm tính trừ ma tính 

Bát Giới thấy con mãng xà chui vào trong động, nhìn thấy cái đuôi vẫn còn ở bên ngoài động, vì vậy bỏ đinh ba ra, dùng tay tóm lấy đuôi con rắn, dùng toàn lực kéo nó ra ngoài. 

Ngộ Không thấy yêu quái này thân thể cồng kềnh to lớn, cử động khó khăn, nó chắc chắn không thể quay người, chỉ có thể chạy thẳng về phía trước. Vì vậy để cho Bát Giới giữ cửa sau, Ngộ Không thì ở cửa trước bên ngoài đánh vào, hai người phối hợp với nhau chế phục yêu quái. 

Bát Giới biến thành con heo lớn, ủi cho thành một con đường, để cho thầy trò Đường Tăng có thể đi qua. (Ảnh: Innerjourneytothewest)

Chỗ này có ngụ ý rằng, người tu hành giữ vững tâm mình, không bị bên ngoài lôi kéo, thì sẽ dễ dàng thanh trừ được ma tính, ma tính cũng khó có thể quay đầu lại. Quả nhiên, hai người chung sức tiêu diệt được mãng xà, giải nguy cho Đà La Trang. Mọi người ai cũng vui mừng, già trẻ lớn bé trong làng đều đến quỳ lạy, hết mực tạ ơn. 

Thịnh tình của dân trong thôn trang không thể chối từ, thầy trò phải mất nhiều ngày mới có thể cáo biệt lên đường. Ngày khởi hành, vài trăm người đưa tiễn thầy trò qua đường Hi Thị Đồng dưới núi Thất Tuyệt, một mùi hôi tanh xộc vào mũi. 

Đúng vậy, một con đường dơ bẩn bị tắc hơn ngàn năm, nó có thể không hôi thối được không? Muốn thanh lý sạch sẽ chỗ này, phải hết sức nhẫn nại mới làm được.

Ngộ Không nghĩ kế, để cho Bát Giới biến thành con heo lớn, ủi cho thành một con đường, để cho thầy trò Đường Tăng có thể đi qua. Công việc bẩn thỉu, mệt nhọc, nhưng Bát Giới vẫn vui vẻ làm. 

Dân trong thôn mang tới lương khô, trái cây, bánh nướng, bánh bao để cho Bát Giới ăn lấy sức. Được ăn no, Bát Giới tinh thần hứng khởi, vì mọi người mà phá núi, mở ra con đường tới Tây Thiên. Biểu hiện của Bát Giới lúc này thật huy hoàng.

Phần cuối của câu chuyện, tác giả Ngô Thừa Ân đã có lời khen ngợi: “Ngàn năm hồng nhão nay đã sạch, Thất Tuyệt ngõ nhỏ nay đã mở. Lục dục bụi trần đều đoạn tuyệt, bình an bước đến bái đài sen”.

Theo Tinh hoa