Tân Sinh

Tìm Mọi Cách Chữa Bệnh Cho Con Gái , Cuối Cùng Tôi Tìm Ra Phương Thuốc Cho Chính Mình

Trong kiếp nhân sinh, thật vụng về nếu so sánh gánh nặng cuộc đời của những người làm cha, làm mẹ. Cũng chẳng dễ cân đong sức nặng đặt lên vai khi chứng kiến con gái nhỏ bé sống héo hắt, đau đớn bởi một căn bệnh y học hiện đại không thể chữa. Nhưng người cha trong câu chuyện dưới đây đã không cam tâm chấp nhận giới hạn của khoa học hiện hữu, bằng tình yêu thương con gái vô bờ bến, anh đã tìm ra phương thuốc nhiệm màu…

NĂM 2012

Tai họa từ đâu giáng xuống đứa con gái 10 tuổi của tôi. Cháu đang khoẻ mạnh bỗng nhiên mắc bệnh suy giảm tiểu cầu vô căn. Vì căn bệnh quái ác ấy mà con tôi bị xuất huyết ngoài da và suy giảm tiểu cầu liên tục. Mỗi lần con lả đi, tôi lại tất tưởi đưa con xuống Bệnh viện huyết học Trung ương cấp cứu.

Ròng rã hơn một năm trời qua rất nhiều lần xét nghiệm và lên phác đồ điều trị nhưng bệnh vẫn không khỏi. Bác sĩ chỉ có thể truyền máu khi tình trạng nguy cấp và cho uống thêm vài loại thuốc. Tuy thuốc có thể hạn chế tiểu cầu suy giảm nhưng nó lại có tác dụng phụ, khiến cháu trở nên rất yếu và bị phù do tích nước.

Trong nước chữa không khỏi, tôi gửi hồ sơ bệnh án của con sang Đức với hy vọng rằng, nền y học tiên tiến của họ có thể chữa được. Nhưng hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn. Bệnh viện bên đó trả lời rằng, hiện thế giới chưa tìm ra phương pháp chữa trị cho con tôi.

Không đầu hàng trước số phận, tôi chuyển sang dùng biện pháp Đông – Tây y kết hợp mà bệnh của con vẫn vậy. Thậm chí, gia đình tôi còn mời một vị sư từ Bình Định ra giúp đỡ. Nhưng sau 6 tháng, dù rất thành tâm và nhiệt tình, vừa tụng kinh, vừa chỉnh lại phong thuỷ, vừa cho cháu uống thuốc từ các loại lá cây bình thường đến Hồng Sâm, nhung hươu tươi… cuối cùng vị ấy cũng chủ động nói với gia đình tôi là không giúp gì hơn được nữa và xin phép cáo lui.

Gia đình anh Phùng Anh Việt và con gái.

Cứ tìm, cứ chữa, cứ hy vọng và cứ liên tục thất vọng, đó là hoàn cảnh của gia đình tôi trong những năm ấy.

 

Cứ tìm, cứ chữa, cứ hy vọng và cứ liên tục thất vọng, đó là hoàn cảnh của gia đình tôi trong những năm ấy. Một người anh hàng xóm rất thân thiết với gia đình tôi nhắc nhở rằng, nếu tôi cứ tiếp tục như thế thì sẽ có thể bị lừa rất nhiều tiền. Tôi cảm ơn anh và nói rằng tôi chấp nhận điều đó, bởi vì nếu không thử thì coi như chúng tôi đầu hàng và sinh mệnh của con tôi sẽ rất nguy hiểm. Bề ngoài thì nói cứng như vậy, nhưng vợ chồng tôi cũng đã phải ôm nhau mà khóc và tự nhủ rằng sẽ chữa bệnh cho con gái đến cùng, nhưng cũng phải sẵn sàng nếu số mệnh không mỉm cười với cháu.

CON ĐƯỜNG DÀI TÌM KIẾM CHÂN LÝ

Tôi quyết định chọn Pháp môn trì tụng Thần Chú Đại Bi bởi vì nghe nói Bồ Tát Quan Thế Âm có thể cứu khổ cứu nạn cho con người thế gian.

Giữa lúc tuyệt vọng ấy, một người bạn của tôi làm ở Viện hàn lâm khoa học xã hội Việt Nam nói với tôi rằng, bệnh của con người là do nợ nghiệp tạo ra, muốn khỏi bệnh, thì phải tu Phật. Quả thực, dù gia đình tôi đã có tâm kính ngưỡng Phật, nhưng chỉ biết thắp hương và đi lễ chùa cầu Phật phù hộ, chứ thực tình chưa hiểu biết gì về tu luyện và Pháp lý nhà Phật.

Nhưng còn nước còn tát, tôi không bỏ qua cơ hội, sau khi bàn bạc với gia đình, tôi quyết định thử trước, nếu thấy hiệu quả sẽ đồng hành cùng con. Nhưng tu luyện không phải trò đùa con trẻ mà là chuyện nghiêm túc phi thường, không phải cứ muốn tu là tu được ngay. Nhất là giữa thời đại loạn bát nháo này, một số người mang danh Phật để khuấy đảo xã hội, để cầu danh cầu lợi thì để tìm được Pháp môn tu luyện chân chính quả là gian nan.

Tôi tích cực tìm hiểu những giáo lý Phật Pháp của rất nhiều môn phái, nhưng tôi vẫn chỉ như người mới đi rừng lần đầu, hoàn toàn là mò mẫm đường đi và chỉ biết rằng Phật Pháp là tốt. Sau một hồi đắn đo, tôi quyết định chọn Pháp môn trì tụng Thần Chú Đại Bi bởi vì nghe nói Bồ Tát Quan Thế Âm có thể cứu khổ cứu nạn cho con người thế gian. Cùng lúc đó, nghe ai mách ở đâu có thuốc Nam có thể chữa bệnh cho con là tôi lại mua về cho cháu uống. Rồi hơn một năm nữa trôi qua cứ tụng niệm Thần Chú Đại Bi và uống thuốc, mà bệnh của con tôi vẫn không thuyên giảm…

 

CÁNH CỬA NÀY ĐÓNG LẠI, CÁNH CỬA KHÁC SẼ MỞ RA

Người có tâm thì trời không phụ. Đến khoảng giữa năm 2016, tôi tình cờ đọc được những bài chia sẻ của người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp về kỳ tích họ đạt được khi tu luyện như: khỏi bệnh bại liệt, ung thư, hết nghiện ma tuý, v.v… Tôi rất ngạc nhiên. Nhưng lúc đó, tôi đã không tin.

Tuy nhiên, do tò mò, tôi đã tìm đọc bằng được cuốn sách “Chuyển Pháp Luân”, càng đọc tôi càng bị cuốn hút. Dù tôi chỉ hiểu được ý nghĩa bề mặt của câu chữ nhưng những đạo lý được giảng rất giản dị, dễ hiểu lại vô cùng sâu sắc.

Những chuyện về tâm linh từ trước đây tôi thấy huyền hoặc thì nay được giải khai rất rõ ràng. Còn có vô số kiến thức về khoa học mà tôi chưa bao giờ nghe hoặc đọc được ở bất cứ nơi đâu đều nằm trong cuốn sách ấy.

Nhưng vốn cố chấp và đa nghi, tôi vẫn nghĩ mình trải nghiệm như lời nói trong sách mình mới tin. Cũng chẳng mất gì, bất quá chỉ là mất chút thời gian, tôi đi tìm những người tu luyện Pháp Luân Công nơi tôi sống để kiểm chứng. Trong những người tôi gặp gỡ, tôi ấn tượng nhất với cụ ông 77 tuổi. Cụ chia sẻ rằng, cụ bị tai biến mạch máu não, tắc nghẽn mạch vành tim, được gia đình đưa ra Bệnh viện tim Hà Nội mổ, nhưng khi hội chẩn lần cuối thì bệnh viện trả cụ về, với lý do nếu mổ cho cụ, thì tỉ lệ tử vong trên bàn mổ là rất cao. Tuy nhiên, chỉ sau 4 tháng rưỡi tu luyện, bệnh của cụ đã khỏi hoàn toàn. Nói về sự thần kỳ của việc tu luyện, khuôn mặt cụ đẫm nước mắt vì xúc động, vừa đứng lên cụ vừa nói: “Quý vị xem, tôi có còn là người có bệnh không?”.

Hân hoan tột cùng vì được mắt thấy tai nghe về một trường hợp khỏi bệnh thần kỳ nhờ tu luyện Đại Pháp, về nhà tôi kể lại chuyện ấy cho gia đình nghe. Nhưng mọi người không tin còn bảo rằng, thời buổi bây giờ lừa đảo nhiều lắm, khéo mà chả có bệnh cũng nhận có bệnh để lừa đảo. Tôi thực sự cụt hứng, nhưng vì muốn kiểm chứng sự thật tôi nhờ anh trai tôi là bác sỹ, đi cùng đến nhà ông cụ ấy lần nữa.

Đến nơi, điều trước tiên làm tôi kinh ngạc chính là ông cụ cách đây chưa đầy 5 tháng bị bệnh viện trả về, đang cuốc đất ngoài vườn! Sau phút giây ngại ngần, tôi bày tỏ nguyện vọng muốn xem hồ sơ bệnh án của cụ và được ông vui vẻ đồng ý. Lúc ra về, anh trai tôi khẳng định hồ sơ bệnh án của ông ấy là thật. Vậy là, sự nghi ngờ trong tôi được trút xuống, tôi hoàn toàn bị thuyết phục!

CẢNH TUỲ TÂM CHUYỂN

Thời gian thấm thoắt trôi qua, tôi đã đọc sách Đại Pháp được 3 tháng và luyện công được một tháng. Bỗng một hôm, tôi giật mình nhận ra rằng cái lưng vốn bị thoát vị đĩa đệm và cái cổ vốn bị thoái hoá đốt sống của tôi hết đau từ lúc nào không hay.

Tuy nhiên vì là một cán bộ đảng viên nên tôi vẫn phải tìm hiểu xem pháp luật của Việt Nam quy định về vấn đề Pháp Luân Công như thế nào. Tôi có hỏi một số người quen làm việc tại ngành tư pháp và ngành công an, và tôi đã nhận được câu trả lời thích đáng. Hiến pháp nước cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam quy định người dân được quyền tự do tín ngưỡng, pháp luật Việt Nam không cấm luyện tập Pháp Luân Công. Trong kinh sách Đại Pháp, Đại sư Lý Hồng Chí cũng giảng rất rõ ràng rằng Pháp Luân Công không ghi danh, không có tổ chức, không thu tài chính và yêu cầu người tu luyện Đại Pháp không được tham dự vào chính trị.

Hơn nữa, người tu luyện Đại Pháp hành xử phải theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, lấy thiện đãi người, buông bỏ những tham cầu thái quá ở đời. Như vậy làm sao có chuyện người tu luyện đi đấu tranh, đi tranh giành quyền lực chính trị hay bất cứ gì khác.

Có người e ngại vì nghe tin Pháp Luân Công bị đàn áp ở Trung Quốc. Thực tế, môn tu luyện tốt đẹp này được chào đón nồng nhiệt ở hơn 114 quốc gia; người sáng lập ra Pháp môn, Đại sư Lý Hồng Chí, đã được đề cử giải ‘Nobel hoà bình’. Luật pháp ở Trung Quốc không cấm tu luyện Pháp Luân Công. Tuy nhiên, do lo sợ hão huyền về việc những người tu luyện làm chính trị, do khác biệt về ý thức hệ tư tưởng giữa một bên phỉ báng Thần Phật với một bên là những người tu luyện tín ngưỡng tôn thờ Thần Phật, một số cá nhân và tổ chức của ĐCS Trung Quốc với sự đứng đầu là Giang Trạch Dân đã lợi dụng quyền lực, đứng trên luật pháp để thực hiện cuộc đàn áp, bức hại những người tu luyện Pháp Luân Công một cách man rợ. Thậm chí, họ đã lợi dụng cuộc đàn áp này để mổ cướp nội tạng của hàng triệu người tu luyện thiện lương để thu lợi bất chính. Đó là tội ác man rợ nhất trong lịch sử loài người đã bị thế giới và nhiều luật sư nhân quyền vạch trần, lên án.

Trải qua nhiều thử thách, cuối cùng, tôi cũng đã khẳng định được rằng Pháp Luân Công là chính Pháp.

Và tôi cũng nhận ra không phải cứ cạo đầu, lên chùa quy y là tu luyện, sống giữa đời thường, tu tâm sửa tính cũng có thể khiến người ta thăng hoa về cảnh giới tư tưởng, và chính lúc đó bệnh tật sẽ rời xa.

CUỘC SỐNG LUÔN KỲ DIỆU KHI CÓ TÌNH YÊU VÀ NIỀM TIN

Tôi nghe được những lời đồn đoán bảo tu Pháp Luân Công là không được thờ cúng tổ tiên, bỏ bê gia đình, nhưng qua trải nghiệm tu luyện thực tế thì tôi thấy những người tu luyện chân chính vẫn sinh hoạt bình thường như hàng triệu người khác, chỉ có điều, trong tâm chúng tôi luôn nhắc mình phải tu sửa và hướng đến cội nguồn Chân – Thiện – Nhẫn.

Sau một thời gian tu luyện, bao nhiêu thứ vốn trước đây ngùn ngụt trong tôi, thì nay hầu như đều mai một. Nào là danh lợi tình; nào là tham sân si; nào là đố kỵ, tranh đấu; nào là tự mãn, kiêu căng; nào là hiển thị, khoe khoang; nào là truy cầu, vun vén, v.v… Tất cả những thứ ấy cứ nhạt nhoà dần, cứ từng bước rời bỏ tôi mà đi. Còn về cái được, có muốn kể ra cũng không kể hết. Không khí gia đình tôi trở về an hoà, yên ổn. Mỗi khi nhớ lại quãng thời gian trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi vẫn không khỏi rùng mình, thảng thốt.

Khoảng tháng 9 năm 2016, tôi đã đưa cho con gái đọc “Chuyển Pháp Luân” và hướng dẫn con luyện công. Để theo dõi hiệu quả tu luyện của con gái, hai vợ chồng tôi đưa cháu đi xét nghiệm máu. Mức tiểu cầu của cháu trước khi tu luyện là 24 đơn vị/cm3, trên người xuất hiện rất nhiều chỗ xuất huyết dưới da. Nhưng thật diệu kỳ! Sau một tháng rưỡi cháu tu luyện, tiểu cầu máu của cháu đã tăng lên mức 68 đơn vị/cm3 và các vết xuất huyết của cháu gần như không còn.

Một năm nữa đã trôi qua, mặc dù con gái tôi vẫn cần ba ngày để luyện đủ 5 bài công pháp nhưng cháu không còn phải đi viện nữa. Hiện tượng phù nề do uống thuốc cũng biến mất. Sức khoẻ và tinh thần của cháu được cải thiện và nâng cao rõ rệt; chế độ ăn uống, sinh hoạt cá nhân và việc học hành của cháu đã trở về bình thường. Hè năm 2017, con gái tôi đỗ thủ khoa trong kỳ thi vào lớp 10 của trường THPT Nguyễn Thái Học.

Ảnh anh Phùng Anh Việt cùng vợ và hai con.

Mới chỉ một năm kể từ khi hai bố con tôi cùng tu luyện Đại Pháp, gia đình tôi đã được hưởng hồng ân hạo đãng của Đại Pháp. Không còn cảnh luôn ở trong tình trạng sẵn sàng đưa nhau đi cấp cứu, không còn cảnh vợ chồng tôi phải khóc thầm khóc trộm vì lo cho tính mạng của con gái, không còn phải xin nghỉ việc và bán hết tài sản này đến tài sản kia để lo tiền chữa bệnh, cũng không còn cái không khí nặng nề, u ám khi trong nhà có người bệnh nặng… Nhưng tất cả những điều đó đều quá nhỏ bé so với việc chúng tôi được thăng hoa về tư tưởng, chuyển biến về tâm tính, cải biến về thân thể, được chứng ngộ rất nhiều những điều thần kỳ mà chỉ những người thực tu Đại Pháp mới có thể cảm nhận được.

Ngẫm lại cả chặng đường tìm kiếm phương thuốc chữa bệnh cho con, tôi xúc động từ trong tâm khảm. Bởi tình yêu vô điều kiện dành cho con gái mình, sẵn sàng “thử” kể cả những điều chưa bao giờ biết chỉ để tìm cho con một con đường sống, tôi đã gặp được điều tốt lành nhất. Rồi niềm tin kiên định vào những giá trị thiện lương đã đưa tôi đến đích… Những mất mát, vất vả trong suốt cả chặng đường trở nên quá nhỏ bé so với những gì tôi nhận được. Chẳng phải khi bản thân thật tâm sẵn sàng hy sinh cho người khác, thì cũng chính là lúc cuộc sống trao tặng lại mình những món quà còn to lớn hơn? Trước đây tôi cứ như một con thiêu thân bay đi tìm ánh sáng, giờ tôi mới vỡ lẽ, khi tu sửa bản thân, tâm sẽ như một ngọn đèn, tự phát ra ánh sáng mà chẳng sợ bóng tối bủa vây…

Tôi mong rằng có nhiều người hơn nữa hiểu đúng về Đại Pháp, nhiều người hơn nữa đắc được lợi ích từ Đại Pháp như gia đình tôi.

Phùng Anh Việt
Cử nhân học viện Tài chính Hà Nội – Thạc sỹ Quản trị Kinh doanh Đại học Bách khoa
Hà Nội – Phó Giám đốc Quỹ đầu tư Phát triển và Bảo lãnh Tín dụng tỉnh Vĩnh Phúc.

 

Theo : ĐKN