Làm người quý ở phẩm cách. Không tham lam, không vướng bận, không vui buồn vì được mất cá nhân, chuyên tâm dốc chí mới có được cuộc đời phong phú viên mãn.

Không tham lam là một loại cảnh giới

Lão Tử nói: “Tội lỗi không gì lớn bằng không biết đủ, họa hoạn không gì lớn bằng lòng tham”.

Có người sống ổn định rồi lại muốn thảnh thơi an nhàn, có người sống an nhàn rồi lại muốn hưởng thụ vật chất xa hoa. Đạt được điều mình cần là phúc phận, nhưng ham muốn quá nhiều thì lại khiến thân tâm mệt mỏi.

Có câu chuyện kể rằng:

Khi lũ lụt tràn đến, một nhóm bạn đã cùng nhau tìm đường thoát nạn. Trong đó có một người bơi bạt mạng, dẫu đã vắt hết sức lực nhưng vẫn không thể bơi nhanh như ngày thường.

Cậu bạn đang bơi gần đó lấy làm lạ hỏi: “Nhanh lên, nhanh lên! Bình thường anh bơi rất giỏi mà, sao hôm nay lại tụt lại sau cùng như vậy?”.

Anh này thở hổn hển nói: “Túi tiền vàng bên hông nặng quá, khiến tôi bơi không nổi”.

Cậu bạn bèn khuyên: “Tính mạng sắp mất rồi, anh còn giữ tiền làm gì?”.

Người này khăng khăng không chịu buông bỏ túi tiền, cuối cùng ai nấy đều thoát nạn, duy chỉ có anh là bị lũ nhấn chìm.

Cuộc sống cũng như vậy, con người vì quá tham luyến tiền tài vật chất mà tạo thành gánh nặng cho chính mình. Trong Đạo Đức Kinh có viết: “Ham danh quá thì hao phí nhiều, tàng trữ quá thì tổn thất lớn”.

Quá cố chấp vào điều nào đó thì ắt sẽ phải trả giá đắt. Rất nhiều nỗi khổ trên đời đều khởi nguồn từ lòng tham, thế nên chớ để những thứ phù hoa làm nhuốm bẩn cái tâm của mình.

Làm người, chớ vì lòng tham mà cản trở người khác. Trải rộng con đường cho bạn bè cùng đi thì càng đi càng bằng phẳng, tham lam bủn xỉn giữ riêng mình thì càng đi càng khấp khểnh, gồ ghề. Làm người, chớ vì dục vọng mà tranh đoạt những thứ không thuộc về mình. Bởi vì đức không xứng địa vị thì sẽ mang lại tai ương.

Đời người vui buồn đều có nguồn gốc từ cái tâm, nếu muốn sống vui vẻ thì trước tiên chớ nổi lòng tham, chớ khởi vọng niệm.

Không nhiễu loạn là một loại trí tuệ

Con người sống trên đời khó nhất là hai chữ: Thông – Thấu. Nghĩ thông rồi thì tự nhiên sẽ mỉm cười, nhìn thấu rồi mới có thể cởi mở.

Có bài kệ rằng:

Xuân có trăm hoa, thu có trăng
Hạ về gió mát, tuyết đông giăng
Ví lòng thanh thản không lo nghĩ
Ấy buổi êm đềm chốn thế gian

Trong cõi trần gian, chuyện phiền não giống như những đợt sóng liên tiếp không ngừng. Nếu không có một trái tim bình thản để đối diện với thị phi thì lúc nào cũng sẽ thấy vướng víu trong tâm.

Không vướng bận chính là không để sự việc làm ảnh hưởng đến tâm tình của bản thân, làm mất thời gian của mình. Không vướng bận thì tâm hồn sẽ sang trang mới, cuộc đời nhẹ nhàng thoải mái tự tại hơn.

Vì thế:

Chớ nên vướng bận vì tiểu tiết, bao nhiêu chuyện cỏn con trong cuộc sống chỉ giống như hạt cát trong giày, làm mài mòn ý chí.

Chớ nên vướng bận vì quá khứ, chuyện đã qua không thể đuổi theo được, oán hận hoàn toàn vô ích, chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.

Chớ nên vướng bận vì kẻ tiểu nhân, đối với người gây rối làm phiền thì biện pháp sáng suốt nhất là không nghe, không hỏi, không để ý.

Người có phẩm cách lớn thực sự luôn biết rõ mình muốn gì, do đó chuyên tâm dốc sức tiến về phía trước.

Người như thế sẽ không để điều gì vướng bận, cũng không lo được mất bởi những việc đã qua, càng không lãng phí thời gian vào những chuyện vặt vãnh.

Làm người quý ở phẩm cách, không tham lam, không vướng bận. Giải thoát mình ra khỏi các sự việc nhọc nhằn mệt mỏi, tập trung tinh thần làm tốt những việc bản thân yêu thích, thì đó chính là hạnh phúc.

Không vui buồn vì được mất cá nhân, chuyên tâm dốc chí mới có được cuộc đời phong phú viên mãn.

Theo Đại Kỷ Nguyên