Người xưa có câu: “Vạn ác dâm vi thủ”. Nếu một người có quan hệ không ngay chính, tà dâm phủ đầy, “tặc nhãn đảo quanh” thì người ấy không những bị người đời phỉ nhổ, mà còn bị Thần trừng phạt, đây cũng là một sự sỉ nhục to lớn vì con người được tạo theo hình tượng của Thần.
Lịch sử như lặp lại, con người không có khả năng biết trước tương lai, nhưng khi nhìn lại quá khứ, kết nối các sự kiện thì có thể rút ra bài học và các quy luật. Sự hủy diệt của các nền văn minh, các dân tộc hay các khu vực cục bộ, bởi thiên tai hay nhân họa, cũng hoàn toàn không ngẫu nhiên, mà là có quy luật, trong đó, một nguyên nhân căn bản chính là sự dâm loạn.
Trụ Vương hoang dâm tàn bạo, nhà Thương diệt vong
Triều đại nhà Thương (hay nhà Ân) của Trung Quốc trị vì cách đây khoảng năm 1766 trước Công nguyên (TCN) tới khoảng năm 1122 TCN (theo biên niên sử dựa trên các tính toán của Lưu Hâm) và nhanh chóng bị diệt vong chính bởi một bài thơ đầy bất kính của vị vua thứ 30 nhà Thương là Trụ Vương với Nữ Oa Nương Nương.
Tương truyền kể rằng, vua Trụ đến miếu thờ Nữ Oa dâng hương, đã đề thơ với hàm ý hỗn xược khiến cho Nữ Oa nổi giận. Sau khi bấm tay biết vận số nhà Thương còn 28 năm mới chấm dứt, Nữ oa đã sai ba yêu quái mê hoặc vua Trụ nhằm nhanh chóng làm cho nhà Thương sụp đổ.
Một trong ba yêu quái là hồ ly tinh giết chết Đát Kỷ, tuyệt sắc giai nhân được tiến cung, rồi nhập vào xác nàng để ra mắt nhà vua. Đát Kỷ giả mê hoặc Trụ Vương, trở nên lộng hành, chế tạo nhiều phương pháp nhục hình để tra tấn người khác cùng các thú vui tàn ác như chặt xương xem tủy. Không những vậy Đát Kỷ còn trừ khử các bề tôi trung thành, giết hoàng hậu, toan giết cả hai hoàng tử và tìm cách hại bốn chư hầu lớn.
Chiều lòng Đát Kỷ, Trụ Vương đã làm những chuyện hôn quân bạo chúa, giết hại sinh linh, tuyệt diệt nhân tính, quan dân trăm họ nhà nhà đều ai oán. Sau trận chiến cuối cùng, nhà Thương hoàn toàn bị nhà Chu – dưới sự thống lĩnh của Chu Võ Vương Cơ Phát (con Chu Văn Vương Cơ Xương) tiêu diệt, vua Trụ tự thiêu, Đát Kỷ giả cũng bị giết chết.
Babylon trăm năm huy hoàng, diệt vong chốc lát
Hơn 2.600 năm trước, Babylon là một trung tâm văn hóa và là cái nôi của văn minh cổ đại, Thánh Kinh đã mô tả Babylon là “Vườn địa đàng” của khu vực Lưỡng Hà. Kinh thành Babylon được xây dựng hùng vĩ tráng lệ. Đặc biệt, Vườn treo Babylon là một trong 7 kỳ quan của thế giới cổ đại. Tuy nhiên sự huy hoàng này không duy trì được bao lâu.
Sự giàu có về vật chất không thể duy trì lâu khi quy phạm đạo đức xã hội xuống dốc, tín ngưỡng bị đàn áp. Thời đó, đối với những người Do Thái kiên trì đức tin vào thần Jehovah thì kinh thành Babylon không khác gì địa ngục trần gian, bởi dâm loạn và những hủ tục bại hoại được xã hội thời đó thừa nhận.
Theo ghi chép của Herodotus, nhà sử học người Hy Lạp, thì trong cuộc đời mỗi một người phụ nữ ở Babylon đều phải một lần đến đền thờ thần Aphrodite để quan hệ tình dục với những người xa lạ. Những người phụ nữ này không bị xã hội lên án, bởi họ quan niệm rằng những người này là thay mặt nữ thần Aphrodite hành dâm.
Đây là một phong tục mà mọi người phụ nữ Babylon đều phải thực hiện. Họ đến đền thờ thần Aphrodite, ngồi chờ ở đó, và không được về nhà cho đến khi có một người đàn ông – bất kể giàu nghèo, sang hèn – đến chọn, quan hệ, rồi đưa tiền vào vạt áo của họ. Những người phụ nữ này cũng không được phép từ chối bất kỳ người đàn ông nào, bởi đó bị xem là tội ác.
Những hủ tục đó qua thời gian lâu khiến cho mọi giai tầng xã hội chìm đắm trong ăn chơi xa đọa, tiệc tùng dâm loạn, ý chí hao mòn, không còn quan tâm tới những việc quốc gia đại sự. Thậm chí khi người Ba Tư xâm chiếm, đại địch trước mắt mà vua Babylon vẫn chủ quan rằng tường thành vững chắc kiên cố sẽ không bị phá, còn triệu tập gần một ngàn quan viên vào cung mở tiệc ăn chơi cuồng loạn.
Vua Ba Tư là Cyrus phát hiện một nhánh sông chảy vào Babylon bị khô cằn, ông lợi dụng trời tối, dẫn đại quân men theo con sông này tiến vào thành Babylon, rồi lại phát hiện cổng thành Babylon không đóng, ông đã dẫn binh tấn công vào trong, chiếm được thành Babylon một cách dễ dàng. Lịch sử của vương quốc Babylon hùng mạnh kết thúc tại đây.
Thành phố cổ đại phồn vinh biến mất trong một sớm một chiều
Vào năm 1748, các nhà khảo cổ đã phát hiện và khai quật tàn tích của thành phố cách đây 1.700 năm trước, các ghi chép cho thấy một sự thật chấn động và kinh hoàng về sự hủy diệt của nền văn minh này. Thông qua khai quật, có thể thấy Pompeii là một thành phố mà nhà và cửa hàng san sát nhau cùng các tuyến đường, ngõ hẻm chằng chịt. Pompeii phồn hoa nổi tiếng với các tửu quán, tửu lầu, thời đó được mệnh danh là “kinh đô tửu sắc”.
Di tích khảo cổ cho thấy khi đó Pompeii có khoảng hơn 100 quán rượu trong khi chỉ có 20 nghìn người. Thành phố có tới 3 nhà tắm công cộng quy mô lớn, chia thành 2 khu nam và nữ. Trong mỗi khu lại phân thành bể chứa nước ấm, nước nóng và nước lạnh, mỗi lần có thể đủ chỗ cho 1.000 người tắm. Trong các nhà tắm công cộng còn có phòng thay quần áo, phòng massage, nhà vệ sinh, dưới nền nhà còn có hệ thống sưởi bằng hơi nước nóng được dẫn qua những đường ống bằng gốm sứ. Sự phồn thịnh của Pompeii khiến các nhà nghiên cứu không khỏi kinh ngạc. Thậm chí rất nhiều thành phố hiện đại cũng khó mà theo kịp được Pompeii. Vậy nguyên nhân nào dẫn tới sự diệt vong của thành phố Pompeii? Câu trả lời liên quan đến sự băng hoại về đạo đức của người dân.
Trên khắp các tường của cửa hàng, phân xưởng, nhà nghỉ, công viên… đều đầy rẫy các bức bích họa, tác phẩm điêu khắc hết sức khó coi về tình dục, cảnh quan hệ tập thể dâm loạn, đồng tính luyến ái. Pompeii có 20.000 nhân khẩu nhưng có tới 25 tòa kỹ viện lớn nhỏ khác nhau. Năm 1819 quốc vương của Napoli là Francis cùng vợ tham quan bích họa tại Pompeii, ông cảm thấy xấu hổ và không thể chấp nhận được nên đóng cửa ngay triển lãm.
“Hãy tận hưởng cuộc sống đi, ngày mai khó mà đoán trước”. Câu nói này thậm chí còn được khắc lên cốc uống nước bằng bạc. Người dân Pompeii thời đó chỉ nhìn thấy trước mắt mình phải hưởng thụ hơn nữa, sa đọa hơn nữa, bất chấp hậu quả.
Một tội ác to lớn khác không khỏi không nhắc tới chính là ngược đãi nô lệ. Sự giàu có, của cải của Pompeii là do hoạt động mậu dịch với bên ngoài mang về. Nhưng người ta không chỉ trao đổi hàng hóa thông thường. Nô lệ mới chính là món hàng “hời” nhất, có lãi nhất.
Nô lệ không được hưởng thân phận công dân, thậm chí không được coi là con người. Họ phải lao động rất nặng nhọc, phải mua vui ở đấu trường và bị dã thú cắn xé trước sự hưng phấn của hàng vạn người đang hò hét. Những người giàu thậm chí còn dùng nô lệ vừa bị giết để nuôi lươn biển bởi họ nghĩ như thế thịt lươn sẽ có mùi vị tươi ngon hơn.
Ngày 24/8/79 là một ngày đáng nhớ về thiên tai thảm họa nghiêm trọng nhất lịch sử cổ đại. Chỉ chưa đầy 24 giờ, toàn bộ thành phố Pompeii đã hoàn toàn biến mất trong dòng dung nham phun trào từ miệng núi lửa Vesuvius. Ít nhất hơn 5.000 người đã bị chôn vùi. Cảnh tượng những thi thể nằm co quắp với khuôn mặt lộ rõ nét sợ hãi tột độ khiến người tham quan không khỏi cảm thán và bi ai.
Con người hiện đại đang lặp lại lịch sử
Đầu tháng 8 gần đây, một sự việc mới bị phanh phui làm chấn động khắp Trung Quốc, Chủ tịch Hiệp hội Phật giáo Trung Quốc, ủy viên Thường vụ Chính hiệp toàn quốc Trung Quốc – Phương trượng chùa Long Tuyền Thích Học Thành quấy rối và lạm dụng tình dục ít nhất sáu ni cô. Thông qua nhiều thủ đoạn lợi dụng nguyên tắc “nam nữ song tu” vốn chỉ áp dụng với các Lạt-ma đã đạt tới tầng thứ tu luyện cực cao trong Mật tông Tây Tạng để khống chế và mê hoặc các nữ tu, khiến họ phải phục tùng ông ta.
Tài liệu tố giác dài đến 95 trang, được cư dân mạng ví như một luận án tiến sĩ. Câu chuyện này không khỏi khiến khiến con người ta quan ngại và đánh mất niềm tin nơi Phật giáo, nơi vốn là vùng đất tịnh thổ giúp con người tu luyện và kính ngưỡng Phật. Một khi không còn tin vào Phật, vào nhân quả, từ đó không còn sự câu thúc và ước chế về đạo đức, con người còn điều ác nào mà không dám làm. Thảm họa diệt vong và đào thải đang ngày một cận kề.
Mấy chục năm trở lại đây, phương Tây đưa giáo dục giới tính vào trường học, thậm chí còn cấp cho học sinh bao cao su có logo của trường và nói đó là lòng yêu nước. Điều này quả thật không khác gì cổ xúy giải phóng tình dục, quan hệ trước hôn nhân, làm ngược lại lời dạy của Chúa, vốn răn rằng tà dục là một trong mười đại tội.
Không ngẫu nhiên khi mà ngày nay xuất hiện hiện trạng nhức nhối “tình một đêm”. Theo báo Tiền Phong, có 15 nước trên thế giới chính thức công nhận mại dâm là một nghề hợp pháp bao gồm: Đan Mạch, Phần Lan, Costa Rica, Argentina, Canada, Bỉ, Belize, Pháp, Đức, Hy Lạp, Ý, Thụy Sĩ, Hà Lan, Mexico, Tây Ban Nha. Số nước ngầm cho phép (không chính thức thừa nhận nhưng ra luật về hoạt động mại dâm) lên tới 77 nước.
Người xưa lấy nhau phần nhiều là do cha mẹ sắp xếp, ngoài việc một số đi theo cực đoan, áp đặt con cái thì nội hàm sâu xa của việc “cha mẹ đặt đâu con ngồi đó”chính là coi nhẹ sắc tâm, kết hôn duy trì nòi giống. Trong quá trình vợ chồng sinh sống mà phát triển tình yêu thương và có trách nhiệm với nhau. Khi con người ta có thể coi nhẹ tâm sắc dục, họ tuyệt sẽ không làm những chuyện bại hoại đạo đức. Quan niệm truyền thống “nam nữ thụ thụ bất thân” thực ra cũng là để cho trai gái không tạo nghiệp mà hủy hoại chính mình.
Từ ngày 16 – 20/6, lần đầu tiên tại Việt Nam triển lãm ảnh khỏa thân, với thuần phong mỹ tục gìn giữ hàng nghìn năm, liệu đây có đúng là một thứ nghệ thuật mà người Việt Nam có thể tiếp thụ? Con người với đủ thứ quan niệm bất hảo, nào danh, nào lợi, đặc biệt là sắc dục vẫn chưa buông bỏ, khi chiêm ngưỡng những bức tranh ấy, sao có thể giữ vững được bản thân không khỏi khởi lên tà niệm.
Tương tư như vấn đề “nam nữ song tu” được nhắc ở trên, vẫn còn tồn tại các tác phẩm điêu khắc và tranh vẽ khỏa thân hay bán khỏa thân của cả Đông và Tây phương, tuy nhiên hình tượng được vẽ chính là các vị Thần. Cảnh giới của Thần hoàn toàn không có khái niệm sắc và dục, con người không giữ vững bản thân thì sẽ tạo nghiệp. Thời trang của phụ nữ hiện nay ngày càng táo bạo và lộ liễu, y phục mặc lên rất khiêu gợi và hở hang, trong vô ý hay hữu ý mà đã tạo nên tội nghiệp to lớn, góp phần vào việc xuất hiện ngày một nhiều các tệ nạn xã hội như mại dâm, cưỡng hiếp, loạn luân, ấu dâm…
Tự cổ chí kim, Thần đã luôn không ngừng cảnh tỉnh thế nhân thông qua các bài học giáo huấn. Con người vì sao lại là anh linh của vạn vật? Là bởi con người được Thần tạo ra, được ban cấp cho sinh mệnh và trí huệ để thống lĩnh vạn vật. Con người nếu xa rời những chuẩn mực đạo đức mà Thần đã đặt định cho họ, thì con người sẽ không khác gì con vật, trong quá trình tranh đoạt tiện nghi của người khác mà đã đặt ra tương lai của chính mình.
Đại hồng thủy được nêu ra trong Kinh Thánh cũng như các truyền thuyết từ rất nhiều quốc gia và dân tộc đều chỉ ra khi con người trở nên bại hoại, Thần sẽ đào thải con người, những sinh mệnh không còn đủ tiêu chuẩn. Kết cục thảm khốc nơi địa ngục đang chờ đợi những ai đã đang mê mờ nơi danh – lợi – tình. Ngày thẩm phán được nhắc tới trong Kinh Thánh sẽ tới bất cứ lúc nào. Hãy trân quý bản thân mình.
Theo Tinhhoa