Khóc thương nghìn mối tơ sầu, lệ đau đứt ruột cõi tình nhân gian, nhân tình thế thái đa đoan, vạn năm một thuở thênh thang cổng trời.
Thơ hát rằng:
Nhìn tuyết trắng mênh mông
Lòng đong đầy băng giá
Giọt buồn lăn trên má
Mi lệ tình phôi pha.
Hạnh phúc mới hôm qua
Giờ chỉ là kỷ niệm
Bao nỗi niềm tâm sự
Còn như nắng bên trời.
Ngày dĩ vãng xa xôi
Tình Xuân nồng hơi ấm
Nụ cười Xuân tươi thắm
Môi Xuân ngọc hồng hoa.
Ngày đó chưa xa
Tình vui hát ca
La là lá la
Là lá la la.
Ngày tháng phôi pha
Chia lìa xa cách
Nhìn vầng Trăng xanh ngắt
Khóc đêm lạnh mùa Đông.
Nhìn tuyết trắng mênh mông
Lòng vô tình se thắt
Giọt buồn trên mi mắt
Lăn rơi vào.. đêm xa…
Mi thương khóc giọt lệ ngần
Lạc trôi cõi tạm phong trần tha hương
Chút tình duyên mấy vấn vương
Vừa khi giấc mộng vô thường tan mau?
Muốn tình kia hết thương đau
Học “Chân – Thiện – Nhẫn” cùng nhau trở về
Người ơi xin nhớ câu thề
Về nơi Thiên giới cội nguồn ta xưa.
(Vô Cố Nhân)