Tôi là một học viên Pháp Luân Công từ thành phố Thanh Đảo, tỉnh Sơn Đông. Mùa đông năm 1996, khi cuộc sống của tôi sắp kết thúc thì tôi may mắn bắt đầu biết đến Pháp Luân Công. Sau khi học Pháp Luân Công, tôi đã bắt đầu một cuộc sống mới hoàn toàn.
Đệ tử Đại Pháp. (Ảnh: Internet)
Tôi đã rất yếu và chịu nhiều bệnh khác nhau, như là bệnh thấp tim, viêm túi mật và thận, thiếu máu, đau nửa đầu, dính ruột hậu phẫu và viêm khớp. Bởi vì có nhiều lần tôi không thể đi, tôi chỉ được học đến lớp 4. Tôi đã đến tất cả các bệnh viện ở thành phố Thanh Đảo và nhiều bệnh viện lớn ngoài thành phố, hết y học cổ truyền Trung Quốc, tây y, phẫu thuật, và các cách chữa bệnh khác. Tôi đã tốn rất nhiều tiền nhưng không thành công.
Sau khi tôi kết hôn và sinh con gái, sức khỏe tôi thậm chí tệ hơn nữa. Hai chân tôi sưng lên ghê gớm và tôi không thể đi. Mặt tôi sưng đến nỗi tôi không thể mở mắt. Một lần tôi tắm và gội đầu, tôi bị cảm lạnh và sốt. Thân thể và hệ thống miễn dịch của tôi rất yếu. Tôi hầu như sống bằng cách tiêm thuốc globulin nhau thai và phôi nhũ và các thuốc tĩnh mạch khác. Tôi đã chật vật sống qua ngày. Trong một nỗ lực nhằm giảm cơn đau và sự đau khổ, tôi đã nghĩ về phương cách đến với các vị Thần và Phật để được cứu rỗi và phúc lành. Tôi bắt đầu tu Phật năm 1990. Mỗi tuần tôi sẽ đến ngôi đền để cúng tiền và bái lạy. Mỗi ngày tôi sẽ đốt nhang và thờ cúng Bồ tát. Nhưng đó chỉ là hình thức bên ngoài và tôi không biết làm thế nào để tu luyện tâm tính của mình. Vì vậy sức khỏe thể trạng của tôi không thay đổi nhiều. Tôi đã trải qua tình trạng thập tử nhất sinh hai lần, làm cho tôi đã phải viết di chúc.
Mùa đông năm 1991, chị gái tôi đưa con gái nhỏ của tôi đến thăm tôi trong bệnh viện. Tôi cố mở mắt nhưng tôi không thể nói. Con gái tôi luôn chu đáo và không bao giờ khóc trước mặt tôi. Con tôi chạm lên mặt tôi bằng cái tay nhỏ của nó và nói, “Mẹ, hãy nhanh chóng khỏe lại. Chúng ta sẽ về nhà ngay khi mẹ khỏe lại.” Tuy nhiên, lúc đi ra ngoài phòng của tôi, nó khóc to. Con tôi hỏi chị tôi, “Mẹ con sắp chết phải không?” Nghe điều này, những người cùng phòng và họ hàng của họ đều khóc. Họ bảo tôi, “Con gái của cô là một đứa trẻ tốt. Vì nó, cô phải sử dụng hết nghị lực của mình để sống.”
Mùa xuân năm 1994, người tôi lại sưng lên và tôi phải ở trên giường hơn 1 tháng. Tôi cảm thấy cuộc sống của mình đang dần dần kết thúc. Một phụ nữ trong khu phố của tôi cũng cảm thấy tôi sẽ không qua khỏi thời gian này và cô ấy ở lại bên cạnh tôi để giúp đỡ tôi cả ngày lẫn đêm trong một vài ngày liên tục. Tôi nhiều lần hỏi cô ta, “Nếu tôi chết, điều gì sẽ xảy ra với con tôi?” Cô trả lời trong nước mắt, “Hãy yên tâm nghỉ ngơi. Nếu cô chết tôi sẽ chăm lo cho con cô như là con tôi. Đừng lo lắng về nó. Chỉ tập trung vào việc khỏe lại.” Thỉnh thoảng tôi ngất đi và cảm thấy xung quanh mình tối đen như mực và tôi sẽ dùng tất cả sức lực của mình để cố bò lại về nhà, lo lắng cho con gái tôi. Tôi đã thoát khỏi lưỡi hái của thần chết lần ngày đến lần khác.
Một ngày vào tháng 10 năm 1996, tôi đến một bệnh viện tư ở quận để tiêm một liều tĩnh mạch. Khi tôi đi qua một công viên gần tòa nhà cư ngụ của mình, tôi để ý nhóm người đang tập một vài bài tập. Và tôi đi gần đến họ, tôi cảm thấy thoải mái. Tôi nói với một người đàn bà lớn tuổi đang tập các bài tập, “Tôi muốn tập như vậy. Nếu tôi tập, nó có thể giúp điều trị bệnh của tôi không?” Người đàn bà cầm lấy tay tôi và nói, “Có, chắc chắn có thể. Cô có duyên số. Tôi tình cờ có một bản sao của Chuyển Pháp Luân nên tôi có thể đưa cho cô.” Vì vậy tôi theo bà ta về nhà bà nơi mà bà đưa cho tôi cuốn sách. Ngày hôm sau, bà bảo tôi, “Ngày mai chúng tôi sẽ mở các bài giảng của Sư Phụ tại nhà. Cô sẽ đến chứ.” Tôi trả lời rằng tôi sẽ đến và tôi tham gia vào nhóm nghe các băng giảng, trong quá trình đó tôi cảm thấy buồn ngủ nhưng tôi vẫn nghe toàn bộ Sư Phụ giảng. Tôi nhớ rằng Sư Phụ giảng miễn là tôi xem chính mình là một học viên thực thụ thì Sư Phụ sẽ thanh lọc thân thể tôi. Sau khi về nhà, tôi bắt đầu ho ra máu, mũi tôi chảy máu, xương và cơ bắp nhức nhối. Tôi biết rằng Sư Phụ đang đẩy nghiệp và vật chất xấu ra khỏi thân thể mình. Học viên Đại Pháp thấy tôi đã bỏ mất 2 ngày bài giảng và đã đến nhà tôi. Khi bà thấy tình trạng của tôi bà bảo rằng đó là những gì Sư Phụ chăm sóc cho tôi như một đệ tử mới. Tôi nói, “Tôi biết rằng Sư Phụ đang thanh lọc thân thể tôi. Tôi đã chịu đựng hơn 20 năm. Thậm chí bệnh viện không thể chữa cho tôi. Chỉ Sư Phụ có thể cứu tôi. Tôi giao phó cuộc đời tôi cho Sư Phụ. Tôi muốn theo những gì Sư Phụ dạy và thành một học viên thực thụ.”
Từ đó tôi tập luyện các bài công pháp và đọc sách mỗi ngày và sức khỏe của tôi dần dần hồi phục. Tôi không cần dựa vào thuốc nữa. Da dẻ tôi trở nên hồng hào và khỏe mạnh. Môi tôi không bị đen và tái nữa. Tôi có thể thở khi đi bộ. Độ đạm trong nước tiểu đã giảm. Chức năng xương đã bình thường và tôi có thể bắt đầu làm việc vặt trong nhà. Tôi thật sự có một cảm giác thoải mái khi thoát khỏi đau khổ và bệnh tật. Nửa năm sau, tôi đến bệnh viện để gặp bác sĩ chính của mình người đã chữa trị tôi nhiều năm. Ông bị sốc khi nhìn thấy tôi. Tôi nói với ông rằng đó là Pháp Luân Công đã cứu tôi. Ông nói, “Pháp Luân Công thật sự huyền diệu. Thật sự, bạn bị nhiều bệnh mà y học hiện đại không chữa được hoàn toàn. Cô nên tiếp tục siêng năng tập luyện Pháp Luân Công.” Một năm sau tất cả bệnh của tôi đã biến mất hoàn toàn và tôi trở thành một người thật sự khỏe mạnh.
Nguồn: Minh Huệ Net ( http://vn.minghui.org/news/14648-toi-da-bat-dau-mot-cuoc-doi-moi-sau-khi-tim-thay-phap-luan-dai-phap.html)