Nguyễn Bỉnh Khiêm có câu thơ rằng: “Chớ cậy mình khôn cười kẻ dại/Gặp thời dại cũng hoá nên khôn…”. Tên ngốc trong câu chuyện dưới đây là người khôn hay dại và tại sao lại bị sét đánh, xin mời bạn đọc theo dõi.
Thôn Cam Lâm có một anh ngốc, mẹ anh ta qua đời khi anh vừa được sinh ra, 2 năm sau cha cũng qua đời, anh được nhiều người trong thôn nuôi lớn. Đầu óc của anh ngốc này không được minh mẫn, cả ngày cứ mơ mơ màng màng, nói mãi cũng không được một câu hoàn chỉnh.
Người trong thôn chỉ dám cho anh ta cơm ăn, áo mặc nhưng lại không dám tới gần. Nguyên nhân thứ nhất là do anh ta là một tên ngốc, thứ hai là do có người loan tin đồn rằng anh có số khắc cha mẹ, là một điềm xấu.
Trong thôn có Dương bà bà, là láng giềng của anh ngốc này. Dương bà bà có tấm lòng nhân hậu, lại rất thân thiện, là người duy nhất dám tiếp cận với anh ngốc. Cũng nhờ có sự chăm sóc của Dương bà bà mà anh ngốc mới có thể lớn lên thành người.
Con trai, con dâu của Dương bà bà đều đi làm thuê trên thành phố. Năm đó, họ đưa đứa con 5 tuổi về quê cho Dương bà bà chăm sóc, và anh ngốc thường đến nhà Dương bà bà để chơi. Tuy rằng luôn bị gọi là kẻ ngốc, luôn bị bắt nạt nhưng miệng anh ta lúc nào cũng cười ha ha.
Một ngày, Dương bà bà đi ra đầu thôn để gánh nước, anh ngốc nhìn thấy vậy liền chạy theo giúp. Sau khi thùng nước đã đầy, anh ngốc đưa một bên đòn gánh lên vai cùng Dương bà bà gánh nước về nhà. Trên đường về gặp phải Lý đại gia ở đầu thôn, đột nhiên anh ngốc dừng lại, nghiêm mặt, giọng nói rất rõ ràng: “Lý đại gia không còn sống được mấy ngày nữa!”.
Dương bà bà lập tức bịt miệng anh ta lại rồi nói: “Không được nói bậy bạ, người khác mà nghe thấy sẽ cho cháu một trận đòn đấy”.
Dương bà bà nói xong liền cảm thấy có điều gì kỳ lạ, tên ngốc ăn nói không giống với ngày thường. Bà nhìn tên ngốc, lại thấy anh ta vẫn không khác mấy so với ngày thường, Dương bà bà cho rằng mình đã nghĩ quá nhiều, nên cũng không để ý tới nữa.
Mấy ngày sau, Dương bà bà vội vã chạy đến nhà anh ngốc, kéo anh ta ra rồi nói: “Lý đại gia chết rồi, mấy ngày trước gặp ông ta, cháu còn nói ông ta không còn sống được mấy ngày nữa. Làm sao cháu biết được vậy?”.
Anh ngốc dường như không hiểu Dương bà bà nói gì, chỉ biết cười cười. Dương bà bà thở dài, nghĩ bụng: “Nó là một tên ngốc thì biết cái gì, có thể là nó nói lung tung, vừa hay mèo mù bắt được chuột chết thôi”.
Chuyện đó cứ vậy trôi qua, 2 năm sau vào một buổi tối, Dương bà bà nấu một ít cơm, gọi anh ngốc qua ăn. Anh ngốc vào nhà nhìn thấy đứa cháu đang chơi chiếc máy bay giấy liền ngẩn người ra. Dương bà bà bưng thức ăn lên bàn và bảo: “Còn ngẩn người ra đó làm gì? Mau ăn cơm đi”.
Anh ngốc đứng trước mặt Dương bà bà và nói một cách nghiêm túc: “Mấy ngày này không được cho đứa bé chơi ở cạnh bờ sông, sẽ xảy ra chuyện”.
Dương bà bà nghe xong rất không vui, nghĩ thầm: “Ta mời ngươi qua ăn cơm mà ngươi lại rủa cháu ta có chuyện”. Đang định mắng anh ta một trận thì chợt nghĩ đến câu chuyện về Lý đại gia, nên bà đã không dám thốt ra lời nào nữa. Sau khi nói xong, tên ngốc lại trở về là tên ngốc, ngồi xuống ăn cơm, nhưng Dương bà bà lại trở nên rầu rĩ.
Ngày hôm sau, mấy đứa trẻ trong làng đến rủ cháu của Dương bà bà đi chơi. Mấy đứa trẻ chạy nhảy rất vui vẻ, rồi đến bên bờ sông lúc nào không hay, chúng xắn ống tay áo, xắn quần rồi chạy đến bờ sông nghịch nước. Đột nhiên, đứa cháu của Dương bà bà trượt chân ngã xuống sông, đã uống rất nhiều nước, đang dốc sức giãy dụa.
Lúc đứa bé sắp chìm xuống, tên ngốc không biết từ đâu lao tới, nhảy tủm xuống sông kéo đứa bé lên. Sau khi 2 người lên bờ, Dương bà bà nhìn thấy anh ngốc đang làm các biện pháp sơ cứu cho đứa cháu, bà cảm thấy anh ngốc đã không còn khờ khạo giống như trước nữa.
Đứa cháu của Dương bà bà tỉnh dậy, bà quá đỗi vui mừng, nhưng bên cạnh lại truyền tới những tiếng khóc thảm, thì ra đứa cháu của Trương gia không biết lúc nào cũng bị rơi xuống sông, không may, lúc mọi người tới cứu thì đã muộn rồi.
Đứa cháu của Dương bà bà qua được kiếp nạn này, bà vừa vui vừa buồn, buồn là đứa cháu của nhà Trương gia đã mất rồi, vui là vì đứa cháu của mình bình an vô sự. Dương bà bà lúc này mới thật sự tin rằng anh ngốc có thể nhìn thấy trước sinh tử.
Buổi chiều, Dương bà bà đặc biệt làm thịt một con gà và mua thêm thịt lợn, bà chuẩn bị rất nhiều thức ăn để cảm ơn anh ngốc. Buổi tối, sau khi nấu cơm xong liền qua nhà gọi anh gốc ăn cơm, vừa bước ra khỏi nhà thì nghe một tiếng sét đánh, rồi tiếng thứ 2, thứ 3. Tiếng sét đinh tai nhức óc vừa đánh về phía nhà của anh ngốc.
Dương bà bà vội vàng chạy tới nhà anh ngốc, thì chỉ thấy một đám tro ở trong phòng, anh ngốc đã bị sét đánh trúng, toàn thân cháy đen, Dương bà bà đau lòng khóc lớn. Vì anh ngốc chỉ có một thân một mình, nên bà đã đứng ra lo liệu hậu sự.
Dương bà bà chạy đi kêu người làm tang sự ở trong làng đến giúp, lúc về lại thấy anh ngốc đang ngồi trong nhà thì hoảng hồn khiếp sợ. Sau khi xác nhận là anh ngốc, Dương bà bà liền hỏi anh ta vì sao lại quay lại. Anh ngốc bình tĩnh nói lưu loát: “Giống như bà bà đã nhìn thấy, cháu rất khỏe, chỉ có điều là đã không còn thần thông như lúc trước”.
Thì ra từ nhỏ anh ngốc khốn khổ này đã có một loại thần thông, có thể nhìn thấy sinh tử đời người. Nhưng anh ta chỉ có thể nhìn chứ không thể thay đổi, hôm đó vì cứu đứa cháu của Dương bà bà mà bị thiên đình phát hiện, 3 vị thiên lôi đã thu hồi thần thông của anh ta, khiến anh ta trở thành người bình thường.
Cứ như vậy, tên ngốc đã không còn là tên ngốc như khi xưa nữa, giờ đây anh ta đã trở thành một người rất thông minh, Dương bà bà nhìn thấy tên ngốc từng khổ tận cam lai, liền xúc động ôm chầm lấy anh ta mà khóc lớn…