Lời tựa: Đây là câu chuyện kể về một cô bé học sinh tiểu học người da trắng từng có tiền kiếp chuyển sinh thành người Inuit (chủng da vàng) sống tại vùng Bắc Cực để tìm Pháp.

Một lần, trong lúc xem cảnh diễn hành của học viên Pháp Luân Công được phát sóng trên đài truyền hình Tân Đường Nhân, tôi ngẫu nhiên trông thấy dáng vẻ vô cùng dễ thương của một cô bé học sinh tiểu học đang được mẹ cõng lên vai. Thuận tiện, tôi đã xem lại một chút quá trình tìm Pháp từ trước của cô bé, tại đây viết ra toàn bộ câu chuyện.

Ở vùng Bắc Cực băng tuyết bao phủ, vì thời tiết vô cùng lạnh giá nên hầu như không có lấy một dấu chân người, tuy vậy lại có một nhóm người thuộc một nhánh của tộc người Mông Cổ vùng Đông Á, do nhân duyên hội đủ mà sinh sôi phát triển tại đây.

Bởi thời tiết nơi này rất lạnh nên họ sống trong những căn lều làm bằng tuyết hoặc băng, thậm chí vào mùa đông giá rét còn mang một lúc mấy đôi giày làm từ các chất liệu khác nhau để chống lạnh, họ sinh sống dựa vào săn cá voi, hải cẩu và gấu Bắc Cực.

Vì đã sinh sôi phát triển ở nơi đây qua một giai đoạn lịch sử rất dài, vậy nên hình thái và tập quán sinh hoạt của họ đã sớm thích ứng với khu vực này.

Tại eo biển Bering, khu vực giáp ranh giữa Bắc Băng Dương và bang Alaska của Mỹ, 150 năm về trước đã có một bé gái xinh đẹp chào đời. Vào lúc cô bé sinh ra, ở chỗ giữa hai hàng lông mày dịch lên trên một chút có một vết tròn đường kính khoảng một centimet phát ra ánh vàng kim. Chuyện này đã lan truyền rất nhanh trong cộng đồng, ngay cả một thầy phù thủy rất nổi tiếng trong vùng (người ở đây đều tin rằng vạn vật có linh và rất sùng kính một số hiện tượng thần bí, hiện tượng này rất phổ biến. Những “phù thủy” này hoàn toàn không giống với khái niệm “phù thủy” vốn mang nghĩa xấu mà con người hiện đại nhận thức. “Thầy phù thủy” của người Inuit là để chỉ người có khả năng câu thông với Thần hoặc lực lực lượng thần bí) cũng đến xem rốt cuộc là chuyện gì. Mọi người đều cảm thấy rằng đứa bé này có lai lịch rất phi phàm, thậm chí còn có người nói luôn rằng đứa bé này chính là phúc tinh (ngôi sao may mắn) mà Thần gửi đến cho chúng ta, nó sẽ mang đến điềm lành cho bộ tộc này.

Người Inuit vì để có thể sinh sôi phát triển trong hoàn cảnh sinh tồn khắc nghiệt nơi Bắc Cực hoang giá này, họ coi mỗi đứa trẻ trong bộ tộc như con của tất cả mọi người, vậy nên rất nhiều em bé có tuổi thơ là được nhiều gia đình thay nhau nuôi nấng cho đến khi trưởng thành.

Người Inuit vốn trước giờ đã có “phong tục” như thế, nay lại thêm chuyện đứa bé này lúc sinh ra đã rất đặc biệt, nên liền trở thành “đứa trẻ được săn đón”, gia đình nào cũng muốn mang đứa bé về nuôi nấng một thời gian, cô bé cũng trải qua một tuổi thơ trong hoàn cảnh vô cùng được thương yêu như vậy.
Chứng kiến cô bé ngày một khôn lớn, cha mẹ và toàn bộ người dân trong bộ tộc đều rất vui mừng, cô cũng dần dần học làm những công việc phụ mà một cô gái nên biết.

Sau một thời gian lâu, cô đã chán làm những công việc phụ dành cho con gái, bèn kêu khóc đòi đi theo người lớn ra biển săn bắt. Ban đầu người lớn đều không đồng ý, cảm thấy việc này quá mạo hiểm. Nhưng cô bé nói một cách hùng hồn: “Chẳng phải mọi người coi con như phúc tinh mà Thần ban cấp cho bộ tộc này sao? Vậy mọi người đâu cần lo lắng gì nữa?!” Mọi người nghe những lời này của cô cũng cảm thấy có mấy phần đạo lý nên không cản nữa.

Vì mục đích ra khơi lần này là để săn hải cẩu, nên người lớn đều mang theo đầy đủ dụng cụ săn, mặc dù chuyến đi này của cô có mục đích bề mặt là đi săn, nhưng trong tiềm thức cô cảm thấy mình sẽ gặp những chuyện khó lường trước. Nhằm đề phòng mãnh thú tấn công, cô cũng mang theo mình một chiếc đinh ba lớn loại dùng cho săn bắt.

Những người lớn thả mấy chiếc thuyền kayak trứ danh khởi hành ra biển, đến gần một hòn đảo nhỏ, mọi người mượn cớ “đông người đi săn không tiện” đặng thả cô lại đợi trên đảo, nói rằng họ sẽ không đi đâu xa, chỉ săn ở quanh đó thôi, lại dặn dò cô phải tăng cường thận trọng.

Một mình cô ở lại trên hòn đảo nhỏ băng tuyết bao phủ, cô nhìn bốn bề chỉ thấy núi băng lớn nhỏ; hải cẩu, cá heo bơi qua bơi lại, cảm thấy mọi thứ vô cùng tự nhiên, đều là cách thức tồn tại và sinh sống của những sinh vật ở nơi này, thế nhưng vẫn thấy có gì đó còn thiếu mất, mà nhất thời cô lại không nói rõ được.

Người ta đều nói rằng vạn vật trong tự nhiên đều có linh tính, vậy thì giữa những con vật kia, những núi băng kia với nhau, liệu có tồn tại một loại phương thức câu thông khác hay không? Và giữa trời đất này, liệu có tồn tại một vị chủ nắm giữ mọi thứ hay không?

Đang lúc nghĩ vậy, cô đột nhiên nghe thấy hình như có người hét lên rằng thuyền kayak lật rồi, cô thất kinh quay đầu nhìn ra xa theo hướng có tiếng hét, con thuyền kayak như đang muốn lật đến nơi, những người quanh thuyền đều đang kêu gào. Vào đúng thời khắc then chốt này, cô trông thấy một vị Thần từ trên trời hạ xuống, nhẹ nhàng phất tay một cái, chiếc thuyền kayak phục hồi nguyên trạng. Thấy được mọi người đều an toàn, vị Thần kia lập tức biến mất.

Chuyện này làm cô hết sức kinh ngạc. Cô càng cảm thấy rằng trời đất này khẳng định là có tồn tại vị Thần chủ tể của vạn vật.

Vì đại nạn không chết, những người lớn sau khi trải qua chuyện này quay về, việc đầu tiên là ăn mừng một trận, sau đó mời thầy phù thủy đến xem lý do vì sao xuất hiện nguy hiểm. Thầy phù thủy làm phép xong nói với mọi người rằng: “Gần đây, mọi người không thành tâm kính Thần như trước, đã có phần đặt nặng việc săn bắt kiếm sống rồi”. Sau khi nghe câu trả lời, mọi người cũng biểu đạt thái độ rằng cần triệt để cải chính những việc trước đây đã làm sai, đối với Thần linh cần phải dùng phương thức thành kính hơn mà đối đãi.

Sự việc xảy ra lần này đã cho cô mở mang tầm mắt về lực lượng của Thần, trong tâm dấy lên một sự kính úy sâu sắc và mong mỏi đối với Thần. Thậm chí còn nghĩ rằng mình muốn trở thành một vị Thần có khả năng bảo hộ vạn vật, cho dù chỉ là Thần bảo hộ cho bộ lạc nhỏ bé này thôi thì hẳn cũng quá tốt rồi!
Có một lần, cô lại ngồi trong lều băng nghĩ đến những vấn đề như thế, thì nghe có người la to: “Mau đến xem, giữa đêm tối đen kịt thế này mà trên trời lại có hào quang mỹ diệu quá!” (Chính là hiện tượng mà ngày nay chúng ta gọi là Cực quang)

Vì ở đây rất hay bắt gặp loại hiện tượng này nên đối với cô thì hào quang (Cực quang) vốn chẳng có gì lạ lẫm. Nhưng không hiểu vì sao lần này cô mới nghe tiếng mọi người gọi liền chạy ra xem.

Lúc ngẩng đầu lên, cô hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người: Loại ánh sáng này trông hệt như những con sóng xô nhau phía đường chân trời, phát ra hào quang rực rỡ chói lòa. Trông như thể bút vẽ của Thần Tiên đang khắc họa nên một bức tranh sinh động đầy màu sắc vậy. Quay đầu nhìn lại hoàn cảnh sinh tồn của bản thân mình và bộ tộc, nếu đem so sánh với “cuộn tranh” đầy màu sắc kia thì không biết là đơn điệu gấp bao nhiêu lần. Thời khắc này, cô lại càng ao ước có được trạng thái của Thần Tiên.

Điều thú vị là từ lần cô nhìn thấy Cực quang này, vết tròn phát ánh kim ở chỗ giữa hai lông mày cô lại dần dần mờ đi. Qua mấy năm sau đã biến mất hẳn nhìn không thấy gì nữa. Người nhà thấy vậy, bèn gấp gáp mời thầy phù thủy về coi xem vì sao lại xuất hiện tình huống này.

Thầy phù thủy xem qua cả nửa ngày, cuối cùng nói: “Có thể hài tử này là mang theo một loại ký hiệu mà tới, một vị Thần Tiên nào đó sợ rằng khi thời điểm đến vị ấy tìm không ra cô bé nên đã cố ý làm ra ký hiệu này, hiện giờ vị Thần Tiên ấy cuối cùng đã tìm ra cô bé rồi, ký hiệu cũng không còn cần nữa nên đem thu hồi lại”.

Câu chuyện này khiến cô và cả những người xung quanh đều có chỗ không hiểu rõ hoàn toàn, nhưng cũng không tiện hỏi thêm nhiều.

Một lần nọ đúng hôm cô một mình đi ra ngoài, chưa đi được bao xa thì bắt gặp một người, người này trước đây cô chưa từng gặp qua, nhưng lại có cảm giác rất đỗi thân quen, chỉ nghe thấy người ấy nói: “Chẳng phải trước giờ con luôn muốn trải nghiệm cảm giác được làm Thần Tiên hay sao? Vậy tương lai con sẽ chuyển sinh vào một gia đình người da trắng, tại đó mà đắc được một phương pháp có thể chân chính tu thành Thần”.

“Tại vùng đất giá rét khắc nghiệt này, con và bộ tộc của mình về cơ bản đã bảo trì được phẩm chất thiện lương, kiên trì, cũng lưu lại kinh nghiệm và kiến chứng lịch sử về phương thức sinh tồn của toàn bộ nhân loại trong các hoàn cảnh khác nhau”. Nói xong, người ấy liền biết mất.

Sau khi quay về nhà, cô cẩn thận suy xét lại dung mạo và những lời nói của người ấy, đột nhiên trong chớp mắt liền nhớ ra: “Người này chẳng phải chính là vị Thần Tiên đã cứu con thuyền kayak vào ngày hôm đó hay sao?”. Nghĩ tới đây, cô cao hứng đem hết những gì mình gặp, mình thấy kể lại cho mọi người trong bộ tộc nghe, mọi người hết sức kinh ngạc và luôn miệng tán thưởng, ai nấy đều cảm thấy cô đúng là phúc tinh của bộ tộc này. Một người lớn tuổi nói: “Nếu như tương lai con thực sự chuyển sinh vào một gia đình có thể gặp được phương pháp tu thành Thần, con nhất định không được quên chúng ta nhé!”. Cô bé cười nói: “Nói không chừng có ai đó trong số mọi người đây lại tìm được phương pháp chân chính tu thành Thần trước con ấy chứ?!”.

Đây chính là:

Bắc địa băng hải khổ tránh trát
Ngưỡng vọng dạ không hiện quang hà
Thần Tiên giáng thế vi điểm ngộ
Vi kết Pháp duyên chuyển thiên nhai!

Dịch nghĩa:

Gian khổ vẫy vùng ở biển băng nơi Bắc Cực
Ngước nhìn bầu trời đêm xuất hiện ánh sáng
Thần Tiên giáng xuống để điểm ngộ
Vì kết Pháp duyên mà chuyển sinh tới tận chân trời!

Chú giải: Ý nghĩa của câu cuối cùng là bởi vì để đắc được Đại Pháp đã nhiều lần chuyển sinh đến các gia đình, chủng tộc, dân tộc và đất nước khác nhau.

Tác giả: Đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc đại lục

Nguồn: Chankien.org