Giữa đất trời luôn tồn tại vận mệnh, trong đó cũng chia thành các lớp vận mệnh khác nhau, có một số liên quan đến nhân tố lớp vận mệnh cấp thấp, lúc này nếu như có thể nhận biết, thì hoàn toàn có thể tránh được.
Anh chàng tú tài trong câu chuyện dưới đây đã nhìn thấu tà thuật vào phút cuối, và kết quả là đã thoát khỏi những chuyện không may có thể xảy ra khi bị những sinh mệnh cấp thấp này đeo bám.
Xưa kia tại Hải Xương, Chiết Giang có một tú tài họ Trần, sau khi từ miếu Túc Mẫn trở về liền nằm mơ, trong mơ gặp Vu Túc Mẫn (Vu Khiêm, người Chiết Giang, đại thần triều Minh) mở cửa chính đón anh ta vào chơi, Trần tú tài lưỡng lự không dám vào.
Vu Túc Mẫn nói: “Ngươi sau này sẽ trở thành môn sinh của ta, nên phải đi vào từ cửa chính”. Sau khi Trần tú tài đi vào, vừa ngồi xuống, thì liền có người hầu qua nói: “Thành Hoàng gia huyện Thang Khê cầu kiến”. Sau đó liền thấy một vị Thần tiên mũ cao đai rộng bay lướt đến.
Vu Túc Mẫn bảo Trần tú tài không cần câu nệ lễ nghi với Thành Hoàng, rồi nói: “Ông ta là thuộc hạ của ta, ngươi là môn sinh của ta, ngươi phải ngồi phía trên”. Trần tú tài hoảng hốt ngồi ra phía sau, thấy Thành Hoàng gia và Vu Túc Mẫn thì thầm to nhỏ, hầu như không nghe thấy gì, chỉ nghe được mấy câu 16 chữ: “Tử ở Quảng Tây, trúng ở Thang Khê, Nam Sơn Ngoan Thạch, sống được vạn năm”, nói xong, Thành Hoàng gia cáo từ rời đi.
Vu Túc Mẫn bảo Trần tú tài ra ngoài tiễn ông ta, lúc đến cửa, Thành Hoàng hỏi Trần tú tài: “Những gì vừa rồi ta nói với Vu đại nhân, ngươi nghe thấy hết rồi sao?”. Trần tú tài nói: “Chỉ nghe được 16 chữ”. Thành Hoàng nói: “Nhớ cho kỹ, sau này ắt sẽ ứng nghiệm”. Trở về chỗ Vu đại nhân, ông ta cũng nói với tú tài như vậy.
Lát sau Trần tú tài liền tỉnh lại, đem câu chuyện trong mơ kể lại cho mọi người, nhưng không biết giải thích ra sao.
Nhà Trần tú tài khá nghèo, nhưng anh ta có một biểu đệ họ Lý, được lệnh nhậm chức Thông phán tại một vùng ở Quảng Tây, người biểu đệ muốn dẫn Trần tú tài đi cùng, Trần tú tài lập tức cự tuyệt nói: “Không được không được! Vị thần tiên trong mơ nói ta ‘Tử ở Quảng Tây’, nếu như đi cùng với đệ, khác nào đi nộp mạng!”.
Thạch yêu vạn năm hóa thành lão già muốn giết thư sinh. (Ảnh minh họa)
Vị Thông phán đại nhân nói: “Thần tiên nói ‘tử’ ở Quảng Tây’, là ‘từ’ trong từ đầu đến cuối, không phải ‘tử’ trong sinh tử. Nếu nói tử ở Quảng Tây rồi, thì làm sao có thể ‘trúng ở Thang Khê’ chứ?”. Trần tú tài cũng cảm thấy có lý, vì thế liền cùng biểu đệ đi đến Quảng Tây.
Sau khi đến Quảng Tây, Trần tú tài ở trong phủ Thông phán. Trong phủ có một biệt viện nằm bên trong sương phòng phía Tây, trước nay luôn khóa kín, chưa từng có người vào, Trần tú tài mở cửa ra, thấy trong sân viện có hòn non bộ, đài phun nước, trông khá đẹp mắt, liền ôm chăn gối chuyển đến đó ở. Ở được một tháng, cũng không xảy ra chuyện gì.
Đến ngày 15/8, Trần tú tài say rượu, bèn ngâm thơ: “Nguyệt minh như thủy chiếu lầu đài”. Nghe thấy từ không trung có người vỗ tay cười nói: “‘Nguyệt minh như thủy tẩm lầu đài’, đổi thành chữ ‘chiếu’ thì không hay”. Trần tú tài giật nảy mình, vội nhìn lên trên, chỉ thấy một ông già, đội mũ làm từ cây mây trắng, mặc bộ quần áo bằng cây gai, ngồi trên cành cây ngô đồng.
Trần tú tài sợ quá vội vàng chạy vào phòng ngủ. Ông già nhẹ nhàng bay xuống mặt đất, dùng tay ngăn Trần tú tài lại nói: “Đừng sợ, thế gian này làm gì có con ma nào phong lưu tuấn nhã như ta chứ?”.
Trần tú tài nói: “Vậy ông là vị thần tiên nào?”. Ông già nói: “Bớt nói nhảm đi, ta và ngươi cùng đối thơ”.Trần tú tài thấy khuôn mặt ông ta rất chất phác, trông không khác gì người thường, dần dần không sợ nữa.
Hai người đi vào trong phòng, cùng nhau đối thơ. Những chữ mà ông già đó viết, trông như nòng nọc, nhiều chỗ không thể luận ra là chữ gì. Trần tú tài liền hỏi đây là chữ gì, ông già nói: “Khi ta còn trẻ, mọi người đều dùng kiểu viết này, bây giờ rất muốn dùng chữ Khải để viết, nhưng viết chữ như vậy mất nhiều thời gian, nhất thời ta không thể đổi được”.
Thực ra ông già đó đã sống rất rất lâu, thời trẻ mà ông nói, thực tế chính là trước khi Nữ Oa vá trời. Từ đó, tối nào ông già cũng đến gặp Trần tú tài, cùng nhau tán chuyện, tình cảm giữa hai người khá tốt.
Vì người hầu trong nhà Thông phán đại nhân thường thấy Trần tú tài uống rượu nói chuyện với không trung, nên cảm thấy Trần tú tài có chút kì quặc, liền đem sự tình kể lại cho Thông phán đại nhân.
Thông phán nghe xong cũng cảm thấy tinh thần Trần tú tài hơi hoảng loạn, nói với Trần tú tài: “Huynh nhiễm tà khí rồi, e rằng câu nói ‘tử ở Quảng Tây’ linh nghiệm rồi!”. Trần tú tài bỗng chốc tỉnh ngộ, sau khi cùng Thông phán bàn bạc quyết định về quê để trốn.
Sau khi tỉnh ngộ, Trần tú tài quyết định đi trốn. (Ảnh qua Leslie Cheung)
Trần tú tài vừa lên thuyền, đã thấy ông già đó nằm trên chiếc giường ở trên thuyền chờ sẵn, đương nhiên, chỉ có Trần tú tài mới nhìn thấy, người khác thì không. Đợi lúc thuyền đi qua Giang Tây ông già nói: “Ngày mai là đến đất Chiết Giang rồi, duyên giữa ta và ngươi đã tận, bây giờ đành nói rõ sự tình cho ngươi biết: Ta tu luyện đạo thuật một vạn năm rồi, nhưng vẫn chưa tu thành chính quả, vì thiếu mất ba ngàn cân đàn hương, dùng để điêu khắc tượng Cửu Thiên Huyền Nữ. Hôm nay ta đòi ngươi những đồ này, nếu không ta sẽ dùng tim gan phổi lá lách của ngươi về dùng!”.
Trần tú tài nghe xong ngạc nhiên hỏi: “Tiên sinh, ông tu luyện đạo gì vậy?”. Ông già nói: “Cân xa đại đạo!”.Trần tú tài lập tức nhận ra hai từ “cân” và “xa”, ghép lại sẽ thành chữ “trảm”! Liền sợ hãi nói: “Để ta quay về nhà bàn bạc được không?”.
Sau khi Trần tú tài trở về Hải Xương, kể lại chuyện cho mấy người bạn thân thiết. Có một người bạn nói: “‘Nam Sơn Ngoan thạch’ mà Túc Mẫn nói, liệu có phải là quái vật này không?”. Thế là đợi khi ông già đến, Trần tú tài nói: “Lão tiên sinh có phải nhà của ông ở Nam Sơn?”.
Mặt ông già đột nhiên biến sắc, liền chửi: “Cái này ngươi không thể biết được, nhất định có tên thối tha nào đó nói cho ngươi biết”. Trần tú tài chuyển lời lại cho bạn của mình, người bạn nói: “Nếu như vậy, thì dụ ông ta đến miếu Túc Mẫn là được”.
Thế là, đợi khi ông già đó trở lại, Trần tú tài liền lôi ông ta đến miếu Túc Mẫn, ông già sợ xanh mặt định chạy trốn, Trần tú tài cố sức giữ ông ta lại, lôi ông ta vào trong. Chỉ thấy ông già thét dài một tiếng, rồi bay lên trời, từ đó về sau, quái vật không bao giờ xuất hiện nữa.
Sau đó, Trần tú tài giả mạo quê quán ở huyện Thang Khê, thi đỗ tiến sĩ, mà quan khảo thí của kỳ thi, chính là trạng nguyên Vu Chấn.
Tuệ Tâm, theo Secret China