Tôi có người bạn trong khoảng thời gian này thay đổi công tác. Anh vốn có chức vụ cao cấp, sau khi thay đổi không tránh khỏi có phần lặng lẽ.
Cuộc sống nhìn thì sóng yên gió lặng nhưng thực ra biến động không yên. Chức vị công tác lên lên xuống xuống, khiến cho những người trong cuộc ảnh hưởng tâm tình. Từ góc độ người ngoài nhìn thì xuống chức cũng không đáng kể gì, có lên thì ắt có xuống, Ngày đó lên trời thì tương lai cũng có ngày xuống đất. Tuy vậy lúc đang trên cao, tâm tư đều ở nơi ấy, bị hào nhoáng che mắt, khó có thể nhìn xa.
Nghĩ đến một lần chúng tôi lên núi cao, chúng tôi lúc đó có mang theo con nhỏ. Rồi đi bằng cáp treo lên Thiếu Lâm Tự. Tuyến cáp treo không thể đưa tới nơi cao nhất, muốn lên cao xem phong cảnh đẹp hơn chỉ còn cách đi bộ. Lúc đó thực sự đã rất mệt, con thì còn nhỏ, bế lâu thực sự là thách thức.
Tuy nhiên nghĩ một lần đến Tung Sơn không dễ, dù như nào cũng nên kiên trì tiếp tục leo tới đỉnh núi. Chúng tôi xốc lại tinh thần, chồng tôi bế con, chúng tôi một nhà 3 người men theo núi mà lên. Đường núi càng lúc càng cao và còn hẹp nữa. Mồ hôi vã như tắm, thở cứ hồng hộc. Trên đường theo sườn núi gặp một người đang đi xuống, tôi nhân tiện hỏi một câu: Còn bao xa tới đỉnh núi.
Người đó cười nhẹ rồi nói với chúng tôi: Nhanh thôi. Tôi nói : Quá tốt rồi. Người đó nói theo: tuy nhiên đi lên rồi còn đi xuống…nói xong người đó cười vang, chúng tôi cũng cười.
Lúc lên núi, trong lòng chúng tôi chỉ nghĩ đến việc cố gắng lên đỉnh núi, nào đâu còn nghĩ đến việc xuống núi. Lúc xuống núi chúng tôi đã hiểu thế nào ” lên núi dễ xuống núi khó”
Theo lý mà nói, lên núi rất mệt, người ta muốn khắc phục vấn đề trọng lượng thân thể để đi lên. Lên núi thì mệt nhưng còn có cái để trông vào, mỗi bước đi đều rằng buộc vào nhau, cách mục tiêu càng lúc càng gần. Chỉ là tới đỉnh núi cũng không thể ở mãi mà không đi, xem xong phong cảnh tuyệt đẹp thì cuối cùng cũng phải xuống núi. Đường xuống cũng là đường lên, trong lòng không có trông đợi gì như lúc lên núi, sức lực lúc lên núi cũng không giống lúc lên, rất nhiều người mệt đến run lẩy bẩy. Quả là lúc xuống cũng không dễ dàng.
Thứ nữa, chúng tôi mang theo con cái, cuối cùng cũng đến đỉnh cao nhất. Lúc lên núi có động cơ thúc đẩy, lúc xuống núi nhẹ nhàng hơn mấy lần, nhưng đích thực là nhuệ khí không được như trước.
Lần lên Tung Sơn nói chuyện với người lạ đó, trong ký ức của tôi vẫn còn mới nguyên. Việc gặp phải đều có đạo lý của nó. Có lúc xuống khó hơn lên , lùi khó hơn tiến. Nếu có ý chí và tầm nhìn, thì tiến thoái như nhau, dũng cảm thoái lùi còn khó hơn dũng khí tiến lên và càng cần trí huệ.
Tg: Thanh Tùng