Nhân quả luân hồi hiện nay không còn là vấn đề gì xa lạ nữa, trên thế giới có rất nhiều trường hợp vì duyên phận chưa dứt mà kiếp sau gặp lại, thậm chí bản thân cũng nhớ rất rõ ràng. Trong cuốn “Hội Xương giải di lục” đời Đường có ghi lại một câu chuyện như vậy.

636089220788205415_1297-713669Nhân sinh chính là không duyên không gặp, không nợ không đến. (Ảnh: Sohu)

Vợ của Lưu Lập là Dương thị một hôm nói với chồng: “Từ khi lấy anh, em đã phó thác cả cuộc đời này cho anh, cũng vô cùng cảm kích anh đối với em hậu ái. Vốn tưởng rằng có thể là vợ chồng vui vẻ bên nhau đến bạc đầu, nhưng có lẽ em sắp phải rời xa nhân thế này rồi”. Dương thị nói xong thì khóc nức nở, bi thương không cách nào kiềm chế được.

Lưu Lập nói: “Em bình thường đâu có bệnh tật gì, sao có thể như vậy được”.

Dương thị nói: “Em mấy ngày nay hết sức mệt mỏi, tinh thần hoảng loạn, tự thân nhận thấy nhất định có điều không lành. Giờ em giao lại con gái Mỹ Mỹ cho anh chăm sóc”. Vào đêm đó, Dương thị quả thực đã qua đời.

15 năm sau, Lưu Lập từ quan. Có một lần, ông đi dạo ở bên ngoài trang viên của Triệu trưởng quan, vừa đi được hai ba dặm đường, thì trông thấy một vườn hạnh, hoa hạnh đang mùa khai nở trông rất tươi đẹp, bên trong còn có hơn chục cô gái đang ngắm hoa.

Khi Lưu Lập dừng ngựa đứng ở đó quan sát thì có một cô gái, ước chừng 15, 16 tuổi, đi đến bên tường len lén nhìn. Lưu Lập đi thêm khoảng 100 bước nữa thì đến phủ của Triệu trưởng quan. Khi tiến vào trong nhà thì trông thấy mọi người vội vàng chạy tới chạy lui, dường như đã xảy ra chuyện gì khẩn cấp.

Phải mất một lúc lâu Triệu trưởng quan mới ra tiếp khách, ông nói: “Vừa rồi con gái tôi cùng gia nhân ra ngoài ngắm hoa, bỗng nhiên phát bệnh, vì vậy không thể kịp thời ra nghênh đón ông được”.

Vừa ngồi được một lúc, có một tỳ nữ chạy ra thì thầm gì đó với Triệu trưởng quan, ông ta liền đứng dậy đi vào nhà trong, cứ đi ra đi vào mấy lượt như vậy.

Sau khi trở ra, Triệu trưởng quan tần ngần một hồi rồi mới hỏi Lưu Lập: “Có phải trước đây ông từng làm quan ở huyện Trường Cát phải không?”

Lưu Lập đáp: “Đúng như vậy”.

Triệu trưởng quan lại hỏi: “Vợ ông tên là Dương thị phải không?”

Lưu Lập đáp: “Đúng vậy”.

Triệu trưởng quan lại hỏi: “Nhà ông còn có một đứa con gái tên là Mỹ Mỹ, có một người hầu gọi là Thu Duẩn phải không?”

Lưu Lập đáp: “Phải, hôm nay người dắt ngựa cho ta chính là người hầu đó”. Triệu trưởng quan nghe xong thì hết sức kinh ngạc.

Một lát sau, có người gọi Thu Duẩn vào trong. Thu Duẩn đi vào thì trông thấy một cô gái, ước chừng 15, 16 tuổi, mắt đang ngấn lệ, hỏi: “Mỹ Mỹ có khỏe không?”.

Thu Duẩn trả lời: “Vẫn bình an vô sự”.

Rồi Thu Duẩn đi ra mà vẫn chưa hiểu được đã có chuyện gì. Lưu Lập cảm thấy sự việc này cũng hết sức kỳ lạ, liền hỏi Triệu trưởng quan: “Tôi với ông cũng chỉ mới quen biết nhau, vì sao mọi chuyện trong nhà của tôi ông đều biết hết vậy?”

Triệu trưởng quan đem hết sự tình kể lại cho Lưu Lập: “Tiểu nữ nhà tôi vừa rồi đang ngắm hoa bỗng nhiên ngất đi. Đến lúc tỉnh lại, liền nói kiếp trước từng là thê tử của ông. Tuy hiện tại đã chuyển sinh cách nhau một thế hệ, nhưng tình cảm đối với ông vẫn chưa đoạn hết. Vừa rồi nhìn thấy ông, tâm tình kích động nên bất tri bất giác mà ngất đi”.

Lưu Lập nghe xong xúc động một hồi, liền nói: “Ta hiện tại tuổi tác vẫn chưa phải là quá lớn, cũng còn có công danh địa vị, nên sẵn lòng cùng tiểu thư nối lại mối duyên xưa”.

Tất cả mọi người đều tán thành việc này, thế là Lưu Lập trở thành con rể của Triệu gia, con gái Mỹ Mỹ ngược lại so với mẹ còn lớn hơn 3 tuổi.

Nhân sinh hết thảy sự tình đều là duyên phận, cho nên con người cần phải làm việc tốt, kết thiện duyên. Vì đâu có người cả đời phú quý, có người cả đời thất vọng, hết thảy đều là có quan hệ với duyên tiếp kiếp.

Tuệ Tâm