Trong Phật giáo có giảng lục đạo luân hồi và trên thực thế cũng có nhiều trẻ em có khả năng nhớ lại những ký ức tiền kiếp của mình khiến nhiều người kinh ngạc. Câu chuyện của cô bé Purnima Ekanayake là một trường hợp như vậy.
TS. Erlendur Haraldsson là người đã điều tra và công bố trường hợp của Purnima Ekanayake, một cô bé sinh sống ở Sri Lanka. Purnima được sinh ra với một nhóm các vết bớt nhạt màu ở bên ngực trái và sườn dưới của em. Cô bé bắt đầu kể về kiếp trước của mình khi được khoảng hai tuổi rưỡi, ba tuổi, nhưng lúc đầu bố mẹ cô bé không để ý lắm đến những lời nói của em.
Khi cô bé được 4 tuổi, có lần em xem một trương trình truyền hình về ngôi đền Kelaniya – một ngôi đền nổi tiếng cách đó 232 km và nói em nhận ra nó. Một thời gian sau, bố cô bé, hiệu trưởng của một trường học và mẹ em – một cô giáo – đã đưa một nhóm học sinh đến ngôi đền Kelaniya. Purnima cũng đi thăm đền cùng với họ. Trong khi ở đó, cô bé nói em đã từng sống ở bờ bên kia của con sông chảy qua ngôi đền.
Cho đến năm em được 6 tuổi, Purnima đã nói ra khoảng 20 câu về cuộc sống kiếp trước của mình, trong đó cô bé miêu tả một người đàn ông làm hương trầm bị chết trong một vụ tai nạn giao thông. Cô bé đã nhắc đến tên của hai nhãn hiệu hương trầm – Ambiga và Geta Pichcha. Bố mẹ em chưa hề nghe đến những tên này và sau này khi TS. Haraldsson kiểm tra các cửa hàng trong thị trấn của họ, không có nơi nào bán những loại hương trầm này.
Trong thị trấn của Purnima có một thầy giáo mới đến. Vào những ngày cuối tuần anh về Kelaniya – nơi vợ mình sống. Bố Purnima kể cho anh nghe về những điều Purnima đã nói và người thầy giáo quyết định thử tìm hiểu xem có ai ở Kelaniya đã chết và trùng hợp với những lời miêu tả của Purnima hay không. Người thầy giáo nói rằng bố Purnima đã đưa những thông tin sau cho anh kiểm chứng:
- Cô bé đã sống ở bờ bên kia của con sông chảy qua ngôi đền Kelaniya.
- Cô bé là người làm ra hai loại hương trầm Ambiga và Pichcha
- Cô bé đi bán hương trầm bằng xe đạp
- Cô bé chết trong một vụ tai nạn gây ra bởi một chiếc xe rất lớn
Sau đó, anh đi cùng với người anh rể của mình – một người không tin có sự đầu thai – đến đó để tìm xem có người nào trùng khớp với những thông tin đó hay không. Họ đến ngôi đền Kelaniya và lên một chuyến phà vượt sông. Ở đó, họ đã hỏi về những người làm hương trầm và biết được rằng trong vùng có ba hộ gia đình sản xuất hương trầm. Người chủ của một trong số đó gọi các nhãn hiệu của mình là Ambiga và Geta Pichcha. Anh rể và cũng là trợ lý của người đó – Jinadasa Perera – đã bị chết do một chiếc xe buýt khi đang đạp xe đưa hương trầm đến chợ hai năm trước khi Purnima được sinh ra.
Không lâu sau đó, gia đình của Purnima đã đến thăm nhà của người chủ đó. Ở đó, Purnima đã nói rất nhiều câu chính xác về những người trong gia đình và nơi sản xuất, gia đình đó đã chấp nhận cô bé chính là do Jinasada đầu thai. “Khi gặp được gia đình đó, con đã hiểu rằng đầu thai là có thật”, Purnima nói.
TS. Haraldsson bắt đầu điều tra trường hợp này khi Purnima đã bước sang tuổi thứ chín. Ông đã ghi lại 20 câu mà bố mẹ cô bé kể Purnima đã nói ra trước khi hai gia đình gặp mặt. Bên cạnh những câu đã được nhắc đến ở trên, chúng còn bao gồm tên của mẹ và vợ của Jinasada cũng như tên của ngôi trường Jinasada đã từng học. TS. Haraldsson xác nhận rằng trong số đó có 14 câu trùng khớp với cuộc đời của Jinasada. Có ba câu không đúng và không thể kiểm tra được mức độ chính xác của ba câu còn lại.
Ông cũng đã lấy được biên bản khám nghiệm tử thi của Jinasada, trong đó có ghi lại những chỗ gãy ở xương sườn bên trái, một lá lách bị rách và các vết xước chạy dọc từ vài phải xuống vùng bụng dưới bên trái. Những vết thương này tương tự như những vết bớt có trên ngực và sườn của Purnima.
Sự đầu thai được giải thích là linh hồn của một người sau khi chết sẽ không mất mà được chuyển sinh vào một cơ thể mới. Trong những thập kỷ gần đây, có vô số báo cáo về việc những đứa trẻ có khả năng kể lại cuộc sống trong kiếp trước của chúng một cách chi tiết, sinh động.
GS. Jim B. Tucker thuộc đại học Virginia đã nghiên cứu hơn 2.500 trường hợp trẻ em đầu thai trong nhiều thập kỷ. Ông cho biết, 70% trẻ em trong các cuộc nghiên cứu nói rằng cuộc sống trước kia của chúng đã kết thúc nhanh chóng bởi những bi kịch. Và có thể thấy, câu chuyện của Purnima chính là một trong số đó. Một số trẻ còn có thể nhớ được khoảng thời gian từ lúc chết đến lúc được đầu thai và sống một cuộc sống mới.
Phim tài liệu: Children’s Past live (Những kiếp trước của trẻ em)
Hoàng An (t/h)