“Trời diệt Đảng Cộng sản Trung Quốc” là một biểu ngữ thịnh hành trong cuộc biểu tình Hồng Kông thời gian qua. Bài blog dưới đây là chia sẻ của nhà bình luận Vương Hữu Quần, nói về sự dối trá xuyên suốt các cuộc đàn áp và tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc, và nguyên nhân ông cho rằng chế độ này sẽ không thể tồn tại.
Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lên nắm quyền 70 năm, chỉnh đốn không biết bao nhiêu người. Bất cứ khi nào lãnh đạo đảng muốn chỉnh đốn một ai đó, cách làm thông thường là: trước tiên thêu dệt tội danh, sau đó tìm “bằng chứng” để chứng minh tội danh, sau đó khởi động bộ máy tuyên truyền bôi nhọ, khởi động bộ máy chuyên chính để trấn áp. Sau một vài năm, lại “phát hiện” ra những người bị chỉnh lý, toàn là những người bị hại, chịu án oan.
ĐCSTQ đã từng nói rằng cha của Tập Cận Bình, Tập Trọng Huân, là “thủ lĩnh tập đoàn phản đảng”. Sau đó, ĐCSTQ nói rằng đó là giả;
ĐCSTQ đã từng nói rằng, chủ tịch nước Lưu Thiếu Kỳ, là một “kẻ phản bội, nội gián, đặc vụ”, sau này, ĐCSTQ nói rằng đó là giả;
ĐCSTQ đã từng nói rằng nguyên soái Bành Đức Hoài là “thủ lĩnh nhóm chống đảng”. Sau đó, ĐCSTQ nói rằng đó là giả;
ĐCSTQ đã từng nói rằng Bành Chân, thư ký đầu tiên của Ủy ban thành phố Bắc Kinh, là “thủ lĩnh nhóm chống đảng”. Sau đó, ĐCSTQ nói rằng đó là giả;
ĐCSTQ đã từng nói rằng Lý Đạt, người sáng lập Đảng Cộng sản Trung Quốc, là “phần tử địa chủ trộn lẫn vào đảng.” Sau đó, ĐCSTQ nói rằng đó là giả;
ĐCSTQ đã từng nói rằng La Thụy Khanh, tham mưu trưởng Quân ủy Trung ương, là “phần tử cướp quân đội phản Đảng”. Sau đó, ĐCSTQ nói rằng đó là giả;
ĐCSTQ đã từng nói rằng Chu Dung Cơ là một “phần tử cánh hữu”. Sau đó, ĐCSTQ nói rằng đó là giả;
…
Cuộc đàn áp Pháp Luân Công của ĐCSTQ cũng theo mô thức này. Sự khác biệt là phạm vi bức hại rộng hơn, thời gian kéo dài hơn, thủ đoạn tà ác hơn, gây ra hậu quả xấu trong và ngoài nước thậm chí còn tồi tệ hơn.
Khẩu hiệu “Trời diệt Đảng Cộng sản Trung Quốc” bắt đầu xuất hiện tại Trung Quốc trong cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Những người tập Pháp Luân Công trong nhiều cuộc diễu hành ôn hòa tại Hồng Kông đã mang theo biểu ngữ này, đồng thời phơi bày những tội ác của ĐCSTQ đối với người dân Trung Quốc. Đồng cảm với điều đó, trong cuộc biểu tình dân chủ Hồng Kông, những người trẻ tuổi Hồng Kông đã lan truyền rộng rãi khẩu hiệu này.
Trước cuộc đàn áp, các ban ngành đều hiểu sự thật về Pháp Luân Công
Pháp Luân Công do Ông Lý Hồng Chí sáng lập và truyền ra tại Trường Xuân, Trung Quốc vào ngày 13/5/1992. Nhờ hiệu quả chữa bệnh khỏe người, nâng cao tiêu chuẩn đạo đức, môn tập luyện này đã nhanh chóng được truyền ra khắp Trung Quốc và trên toàn thế giới.
Pháp Luân Công được người dân yêu mến rộng rãi và khiến một bộ phận thiểu số trong ĐCSTQ cảm thấy bất an. Ngày 24/7/1996, cơ quan Báo chí và Xuất bản Trung Quốc đưa cuốn sách chính của Pháp Luân Công vào danh sách cấm. Năm 1998, công an tỉnh Hắc Long Giang cưỡng ép giải tán nhóm quần chúng luyện công, xét nhà bất hợp pháp, tự ý xông vào nhà dân, tịch thu tài sản thuộc về cá nhân, cùng các vấn đề vi phạm pháp luật khác…
Đến ngày 25/4/1999, hàng chục nghìn người tập Pháp Luân Công đã tới Trung Nam Hải ở Bắc Kinh để thỉnh nguyện hòa bình. Nhiều người tập Pháp Luân Công trên cả nước đã viết thư cho lãng đạo ĐCSTQ khi đó là Giang Trạch Dân để phản ánh vấn đề Pháp Luân Công. Ví dụ:
Đầu tháng 8/1998, ông Lý Kỳ Hoa, cựu chủ tịch Bệnh viện Đa khoa quân đội Trung Cộng, cùng 21 người tập Pháp Luân Công đã gửi thư cho lãnh đạo trung ương;
Cuối tháng 8/1998, 135 người tập Pháp Luân Công đã cùng nhau gửi thư cho Giang Trạch Dân;
Ngày 22/11/1998, bức thư của 135 người tập Pháp Luân Công một lần nữa được gửi cho ông Úy Kiện Hành, Ủy viên Ban Thường vụ Bộ Chính trị, Bí thư Ủy ban kỷ luật Trung ương. Ngoài ra ông Úy Kiện Hành cũng nhận được bức thư của 10 nghiến cứu sinh tiến sỹ tại Hoa Kỳ viết thư đại diện cho “Tiếng nói của các sinh viên ở nước ngoài”.
Thời điểm đó, Giang Trạch Dân có tất cả các điều kiện thuận tiện để kịp thời hiểu rõ và xử lý thích đáng các vấn đề về Pháp Luân Công. Tuy nhiên, trước khi cuộc thỉnh nguyện Trung Nam Hải ngày 25/4 phát sinh, Giang Trạch Dân đã bỏ qua tất cả các lá thư của người tập Pháp Luân Công, không nói một lời, không làm gì, không tiến hành điều tra nghiên cứu toàn diện.
Sự tắc trách nghiêm trọng của Giang Trạch Dân là nguyên nhân quan trọng nhất dẫn tới sự việc ngày 25/4. Giang Trạch Dân đẩy tất cả trách nhiệm của mình lên Pháp Luân Công.
Đêm 25/4, Giang Trạch Dân, trong một lá thư gửi Ủy ban Thường vụ Bộ Chính trị của ĐCSTQ, tuyên bố cần phải “chiến thắng Pháp Luân Công”.
Ngày 21/7/1998, Bộ Công an đã ban hành “Thông báo về việc tiến hành điều tra Pháp Luân Công”, yêu cầu công an địa phương tiến hành bí mật điều tra chuyên sâu và thu thập bằng chứng về “tội vi phạm pháp luật” của Pháp Luân Công. Xuất phát điểm của cuộc điều tra này đối với Pháp Luân Công vốn không có thiện ý.
Đến ngày 25/4/1999, cuộc điều tra đã kéo dài được 278 ngày. Kết luận chỉ có thể là: Pháp Luân Công không có bất kỳ vấn đề “vi phạm pháp luật” nào.
Cuộc đàn áp Pháp Luân Công của ĐCSTQ mở màn từ mệnh lệnh của Giang Trạch Dân: “chiến thắng Pháp Luân Công”. Sau khi Giang phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công vào ngày 20/7/1999, tất cả các bộ máy tuyên truyền của ĐCSTQ đã dốc toàn lực lực “phê phán vạch trần tối đa” Pháp Luân Công. Giật gân nhất là ma quỷ hóa Pháp Luân Công, nói luyện Pháp Luân Công gây ra “tự sát” và “giết người”.
Vi phạm nhân quyền nghiêm trọng
Một người tập Pháp Luân Công đã kể lại trải nghiệm của mình khi bị cách ly điều tra vào ngày 20/7/1999. Người này sau đó đã bị giam giữ bất hợp pháp trong 135 ngày, bị khai trừ khỏi đảng và bị tước quyền làm việc. Qua một đêm, từ tầng lớp cao nhất trong xã hội, anh ấy bị giáng xuống tầng lớp xã hội thấp nhất ở Trung Quốc. Tuy nhiên, bức hại vẫn chưa dừng lại ở đó. Đến ngày 2/12/1999, sau khi bị sa thải, anh ấy trở thành “đối tượng giám sát chủ chốt của Bộ Công an”, suốt 24 giờ mỗi ngày đều có nhân viên an ninh đến giám sát.
Cho đến ngày 22/1/2015, trước khi đào thoát đến Hoa Kỳ, người này đã bị tước quyền làm việc bất hợp pháp bốn lần:
Lần đầu tiên: từ ngày 2/12/1999 đến ngày 13/12/2001, hơn 2 năm, 741 ngày.
Lần thứ hai: từ ngày 1/8/2003 đến ngày 10/7/2008, gần 5 năm, 1.804 ngày.
Lần thứ ba: từ ngày 11/7/2008 đến ngày 10/7/2013, 5 năm, 1.825 ngày.
Lần thứ tư: Từ ngày 10/7/2013 đến ngày 21/1/2015, 1 năm rưỡi, 560 ngày.
Ngoài ra, anh còn bị cầm tù bất hợp pháp suốt 5 năm. Còn nếu tính tổng thời gian 15 năm và 1 tháng, anh đã bị tước quyền làm việc bất hợp pháp trong 13 năm rưỡi, tức là 4.930 ngày! Thời gian đó có thể nói là thống khổ không kể xiết, áp lực cực độ, nhưng dù thế nào đi nữa thì người này không hề tự tử, không hề sát nhân, cũng không có hành động phản bức hại nào mang tính bạo lực; thay vào đó là các phương thức ôn hòa như gửi thư hoặc nói chuyện trực tiếp để phơi bày cuộc đàn áp tàn bạo.
Bản chất của ĐCSTQ chính là tà ác
Ngày 27/4/1999, trong một bài báo đăng trên Tân Hoa Xã, người phụ trách Văn phòng Trung ương và Văn phòng Ngoại giao tuyên bố rằng tất cả các hoạt động luyện công khỏe người chưa bao giờ bị chính quyền các cấp cấm. Nếu có ý kiến và quan điểm khác nhau thì có thể phản ánh thông qua các kênh thông thường theo luật, và không nên được tập hợp xung quanh Trung Nam Hải. Tập hợp như vậy lại gây ảnh hưởng đến trật tự công cộng xung quanh Trung ương, Văn phòng Ngoại giao và cuộc sống bình thường của người dân, việc đó hoàn toàn sai.
Tuy nhiên, suốt bao nhiêu năm qua, không có một quan chức nào của ĐCSTQ hồi đáp các thư giảng chân tướng yêu cầu minh oan cho Pháp Luân Công. Không quá khi nhận định rằng các quan chức hữu quan của ĐCSTQ đều tắc trách, các cơ quan chức năng của chính phủ đều hành sự không thỏa đáng.
Nói cách khác, dưới thống trị của ĐCSTQ ở Trung Quốc Đại lục, tới Trung Nam Hải để biểu đạt thỉnh nguyện không được, tới Quảng trường Thiên An Môn biểu đạt thỉnh nguyện không được, dùng bất kỳ biện pháp bạo lực nào để biểu đạt thỉnh nguyện lại càng không được, đến cả gửi thư hay gửi tin nhắn cũng không được!
Tại sao?
ĐCSTQ không phải là hậu duệ của Viêm Hoàng, mà là hậu duệ của Marx. Trong tủy xương của ĐCSTQ là thừa hưởng nhân tố di truyền giả ác đấu của chủ nghĩa vô thần từ Marx ở phương Tây.
ĐCSTQ khó tránh được kết cục bị giải thể
“Tuyên ngôn của Đảng Cộng sản” do Karl Marx xuất bản năm 1848, yêu cầu phải “hành động phá vỡ triệt để nhất các quan niệm truyền thống”. Bản chất của Tuyên ngôn Cộng sản, nếu được tóm tắt trong hai từ, thì đó là “giết chóc”. Đoạn tuyệt hoàn toàn với quan niệm truyền thống chính là giết người về mặt tinh thần; cách mạng bạo lực là giết người về thể xác.
Lịch sử 171 năm của phong trào cộng sản quốc tế là một lịch sử giết người. Đảng Cộng sản đã giết chết hơn 100 triệu người trên khắp thế giới!
ĐCSTQ đã giết bao nhiêu người? Kể từ năm 1949, ĐCSTQ đã giết chết hơn 80 triệu người Trung Quốc, vượt cả số người chết trong hơn hai cuộc chiến tranh thế giới. ĐCSTQ tà ác cùng cực, đã vượt qua tất cả các bạo chúa trong và ngoài nước từ xưa đến nay.
Đến nay, năm 2019, khẩu hiệu “Trời diệt Trung Cộng” tràn ngập các đường phố và ngõ hẻm của Hồng Kông, vang vọng khắp các tầng trời. Vận số của ĐCSTQ đã hết, bất cứ ai cũng không thay đổi được.