Trong cuộc sống, rất nhiều khi chúng ta lãng phí. Nhưng nếu chúng ta biết được rằng, một đời người đã định sẵn là họ có thể “ăn” bao nhiêu và “dùng” bao nhiêu, có lẽ nhiều người sẽ không dám sơ suất nữa.
Tiền bạc phải chăng đã được định sẵn?
Khi Trương ngự sử huyện Xuyên Tư đi tuần tra Vân Nam, một ngày nọ, khi ông đang tĩnh tọa vào lúc canh khuya giờ Tí, đột nhiên có một người mặc áo bào màu đỏ xuất hiện trước mặt ông và nói: “Ta là Thần giữ tiền của ông, ta đã chờ ông ở đây đã lâu lắm rồi!”.
Trương ngự sử hỏi: “Vậy tiền của ta ở nơi nào?”. Vị Thần liền chỉ xuống dưới chỗ ngồi, Trương ngự sử quả nhiên nhìn thấy có rất nhiều vàng bạc, ước chừng một ngàn lượng.
Trương ngự sử liền với Thần giữ tiền rằng: “Nhiều vàng bạc như vậy, ta làm sao mang đi nổi, ngài có thể gửi nó đến nhà của ta không?”.
Thần giữ tiền đáp rằng: “Không khó! Chỉ cần ông viết quê quán và địa chỉ của mình lên giấy rồi đốt nó đi là được”. Thế là Trương ngự sử liền viết một tờ giấy rồi đốt đi. Vị Thần lúc đó cũng đã biến mất.
Không lâu sau, Trương ngự sử quay trở về triều đình tiếp tục công việc. Tại kinh thành, ông đã gặp một người bạn năm xưa đã cùng thi tiến sĩ, người này nhờ Trương ngự sử tiến cử cho một chức quan. Trương ngự sử nói rằng hãy đưa cho ông 200 lượng vàng.
Sau khi Trương ngự sử trở về nhà, đêm đến ông lại cầu khấn để gặp vị Thần giữ tiền, nhưng lần vị Thần chỉ mang đến 800 lượng vàng.
Trương ngự sử bèn hỏi: “Tại sao số tiền của ta lại giảm mất 200 lượng vàng rồi?”
Thần giữ tiền trả lời: “Chẳng phải ông đã đòi 200 lượng vàng từ người bạn của mình rồi đó sao?”
Trương ngự sử nghe thấy vậy thì hết sức bất ngờ, rồi xấu hổ cảm ơn vị Thần.
Giàu hay nghèo đều là do số mệnh
Con người vì lòng tham quá lớn mà ngày đêm tranh giành tiền bạc không biết mệt mỏi. Nhưng không ngờ rằng bề ngoài tiền bạc có vẻ tăng lên, nhưng bên trong lại giảm xuống, giống như bờ cát bên sông vậy, phía Đông được bồi cao, thì phía Tây bị sụt xuống. Bất cứ ai làm quan thì ắt hẳn kiếp trước đã tích được công đức, nên kiếp này họ mới có phúc báo, bất cứ nơi nào họ đến, đều sẽ có một vị thần đi theo để quản lý tiền của họ.
Trước đây, mẹ của Lý Cảnh Nhưỡng đã phải chịu cảnh góa bụa từ rất sớm và cuộc sống cũng rất nghèo khổ. Một lần, trong lúc đang cuốc đất thì bà phát hiện được mấy hộc vàng (1 hộc vàng tương đương với 5 đấu vàng). Bà liền cầu khấn trời xanh: “Ông trời ơi, ông chắc hẳn vì thương hại mẹ con con nghèo khổ, nên đã ban cho con số vàng này. Nếu là như vậy, con tình nguyện để những đứa trẻ mồ côi này học hành thành tài, chứ con không muốn lấy đi số vàng này đâu!”. Sau này, anh em Lý Cảnh Nhưỡng quả nhiên đều trở thành những người quyền cao chức trọng.
Cũng có một câu chuyện khác, Phạm Trọng Yêm khi còn trẻ cũng vô cùng nghèo khó, khi ông đang đọc sách trong chùa thì phát hiện có vàng chôn dưới đất, nhưng ông không muốn lấy. Sau này, khi ông đã trở thành tể tướng, có người đề nghị ông bỏ tiền ra xây dựng chùa, ông định đào số vàng được chôn dưới đất mà ngày trước đã phát hiện để đem đi bố thí, nhưng không ngờ rằng số vàng đó đã biến mất, chỉ còn để lại một mẩu giấy viết rõ số tiền lương và bổng lộc mà ông nhận được mà thôi, và số tiền này lại chính xác bằng với số lượng và giá trị vàng đã chôn.
Dù là người tham lam hay liêm khiết, tiền tài mà họ có thể nhận được đều không thể vượt quá số tiền họ được phép nhận trong số mệnh. Người thanh liêm sẽ nhận được khá muộn, còn người tham lam thì sẽ nhận được nhanh hơn. Tiền tài mà họ chiếm đoạt được cũng là như thế, nhưng sẽ luôn có một ranh giới giữa chuyện tạo nghiệp và tích phúc, lấy đi thứ gì của người khác chính là đã mắc nợ rồi.
Người không biết thì thường không sợ, tuy nhiên, một khi con người ta đã đến tuổi già mà không có phúc báo, họ sẽ mắc nhiều bệnh tật và cũng sẽ rất khó vượt qua được. Đây là hình phạt nhân quả, chưa kể người như vậy đến kiếp sau sẽ còn có quả báo đang chờ đợi, điều này hẳn là chúng ta có thể tưởng tượng được. Vậy, liệu có ai còn muốn lựa chọn con đường đó?
Tuệ Tâm, theo Soundofhope