Nợ thì phải hoàn trả, nhân quả báo ứng chính là Thiên ý từ xưa đến nay. Bởi vậy sống ở đời nhất thiết đừng hành ác, một khi gieo nhân bất thiện, thì cuối cùng chỉ có thể nhận về quả đắng.
Lý Nghịch là con trai của Thị lang Lý Hạc Phong, làm tiến sĩ vào năm Càn Long thứ 6 đời nhà Thanh, ông là người được chọn vào Hàn Lâm Viện, am hiểu thi văn, lại yêu thích Chu lý học. Có một ngày, Lý Nghịch đang ngồi dưới đèn đọc sách, thì đột nhiên xuất hiện hai người phụ nữ rất xinh đẹp tới chọc ghẹo, nhưng ông không hề để ý tới.
Sau khi Lý Nghịch ăn cơm tối xong, bỗng nhiên trong bụng vang lên tiếng người, nói: “Hồn của ta đã bám lên quả cà, ngươi ăn cà chính là ăn ta vào rồi, ta đã ở trong bụng ngươi, xem ngươi có thể trốn đi đường nào”. Giọng nói này chính là của cô gái mà ông vừa mới gặp.
Từ đó về sau, hai mắt của Lý Nghịch trở nên đờ đẫn. Có khi ông tự mình lấy tay tát vào mặt, có khi trời mưa to, ông lại leo lên tảng đá, quỳ gối trong mưa, quần áo ướt sũng cũng không trở về phòng; có khi gặp người khác liền chắp tay quỳ lạy, có kéo thế nào cũng không chịu đứng dậy.
Sắc mặt của Lý Nghịch ngày càng xanh xao, cơ thể dần suy nhược. Quỷ hồn thường thông qua tay của Lý Nghịch mà viết chữ, còn hay cùng người khác họa thơ xướng đáp. Một ngày, có đồng sự của Lý Nghịch tên Tưởng Sỹ Thuyên đến thăm ông ta, mới hỏi nữ quỷ trong bụng Lý Nghịch: “Dung mạo của cô rất đẹp, vì sao lại không dụ dỗ ta mà lại nhất định phải bám lấy Lý Nghịch?”.
Lý Nghịch bị nữ quỷ khống chế, tay viết hai chữ “Vô duyên”. Tưởng Sỹ Thuyên lại hỏi: “Cô là một giai nhân tuyệt sắc, sao lại ở trong bụng dơ bẩn như vậy”. Lý Nghịch lại viết hai chữ trách mắng “Bỉ ổi”.
Lúc ấy, tuần phủ Giang Tây là Ngô Công vốn có quan hệ rất thân thiết với Lý Hạc Phong, nên đã sắp xếp đưa Lý Nghịch đến Giang Tây, rồi mời Trương Thiên Sư chữa bệnh.
Tại Đằng Vương Các, Trương Thiên Sư đã lập một pháp đàn, trai giới 3 ngày, tụng chú ngữ 3 ngày, còn đặc biệt mời đến một đạo sĩ và nói: “Ngày 15 tháng 3 sẽ đuổi bắt yêu quái”.
Tới ngày trừ yêu, rất nhiều người tò mò đến xem, Trương Thiên Sư ngồi ở trên cao, vị đạo sĩ ngồi bên cạnh, còn Lý Nghịch thì quỳ phía dưới.
Đạo sĩ lấy tay đưa vào trong miệng của Lý Nghịch rồi lôi ra một thứ ném xuống đất. Chỉ thấy trong miệng Lý Nghịch chui ra một con cáo nhỏ, kêu lớn: “Ta đi ra thám thính tin tức, không ngờ lại bị bắt như vậy. Em gái hãy cẩn thận, đừng đi ra”.
Trong bụng của Lý Nghịch có tiếng đáp trả: “Em biết rồi”. Mọi người lúc đó mới biết, trong bụng Lý Nghịch vẫn còn một con yêu quái nữa. Trương Thiên Sư nhốt yêu quái vừa bắt được vào trong một cái bình, dán phong ấn rồi ném vào nước sông cuồn cuộn.
Lý Nghịch cảm thấy thần chí của mình có chút minh mẫn, nhưng trong bụng lại vang lên tiếng thở dài nói: “Ta với ngươi có ân oán mấy đời, bởi vì tìm không thấy ngươi nên đã kéo theo tiên cô cùng đi, không ngờ lại khiến tiên cô gặp họa. Như vậy ta lại càng không thể tha thứ cho ngươi”.
Nói xong, bụng của Lý Nghịch lại càng đau dữ dội. Trương Thiên Sư hỏi vị đao sĩ:“Lý Hàn lâm còn có thể cứu không?”
Đạo sĩ lấy ra một cái gương, chiếu vào bụng của Lý Nghịch rồi nói: “Đây là oan quỷ kiếp trước của Lý Hàn lâm, không phải là yêu quái, pháp thuật bùa chú không thể làm gì được”.
Trương Thiên Sư đem tình huống này kể lại cho Ngô tuần phủ, Ngô tuần phủ nghe xong cũng không còn cách nào, đành đem Lý Nghịch về nhà dưỡng bệnh, không lâu sau thì Lý Nghịch qua đời.
Nợ tiền trả tiền, nợ mệnh thì trả mệnh. Nhân quả báo ứng xưa nay không hề sai lạc, đây chính là Thiên ý, không cách nào thay đổi được.
Trích trong “Tử bất ngữ” của Viên Mai thời nhà Thanh.
Tuệ Tâm