Trong mắt những người vô Thần, nhân quả báo ứng chỉ là truyền thuyết. Nhưng rất nhiều câu chuyện có thật đã chỉ ra rằng điều tưởng như là truyền thuyết ấy lại đang hiện hữu từng phút, từng giờ ngay bên cạnh người ta.

Xưa dạy, kiếp trước đã làm điều gì xấu với ai, lừa lọc ai, thậm chí đoạt đi sinh mệnh của ai, thì đều phải hoàn trả. Kiếp này không trả hết thì sau đoạ địa ngục, chịu cảnh giày vò, đau đớn khôn xiết, rồi cuối cùng vẫn phải đầu thai làm trâu làm ngựa trả nợ người ta. Nhiều người nghĩ đó là chuyện tâm linh huyền hoặc, nhưng những trường hợp báo ứng nhãn tiền quả thực là kể không hết được.

Phúc đức cạn kiệt, may mắn rời xa, tiền của có thể nhiều mà bệnh tật đầy mình, gia đình lục đục, tan vỡ, tâm thái bất an, u sầu, tai họa luôn rình rập… đều là những tội khổ do sự hành ác vô tội vạ của người ta. Hai câu chuyện dưới đây sẽ cho bạn nhìn thấy một khía cạnh của cái gọi là báo ứng ấy.

ScreenHunter_2Trời xanh có mắt, nhân quả báo ứng xưa nay vốn không chừa một ai. Ảnh dẫn theo ĐKN

Oan gia chuyển sinh

Triệu Lương Tướng ở Ðại Châu đời Tùy, gia tư cự vạn, có hai đứa con. Ðứa lớn tên Mạnh, đứa nhỏ tên Doanh. Doanh mạnh mẽ, Mạnh yếu đuối. Lúc người cha sắp mất, phân gia sản làm hai, Mạnh được nhiều hơn. Sau khi Triệu Lương Tướng mất, Doanh chiếm sạch tài sản của anh, chỉ chừa lại cho anh một căn nhà và mảnh vườn.

Mạnh phải đi làm thuê để tự nuôi thân. Chẳng mấy chốc, Triệu Doanh chết, chuyển sinh làm con của Mạnh, mang tên là Hoàn. Sau đấy, Mạnh cũng chết, đầu thai vào nhà Doanh, làm cháu nội của Doanh, mang tên là Tiên. Ðến lớn, nhà Mạnh càng nghèo, nhà Doanh càng giàu. Triệu Hoàn phải làm tôi tớ cho Triệu Tiên để sống. Thiên hạ bảo: “Thiên đạo bất bình, đã giàu càng giàu thêm”, người ác vì sao lại ngày càng giàu có?

Một ngày kia, Hoàn nghe bà mẹ góa bảo: “Chú Doanh của mày cướp đoạt gia sản của mày đến nỗi đời mày nghèo mạt, nay phải làm tôi tớ cho nhà nó, chẳng biết nhục sao?”. Bởi thế, Hoàn oán hận, toan giết Triệu Tiên. Năm Khai Hoàng thứ nhất (tức năm 600), Hoàn theo Tiên đi triều bái Ngũ Ðài, vào đến chốn hang thẳm ở phía đông cả mấy mươi dặm, sâu hun hút không một bóng người. Hoàn rút dao bảo Tiên: “Ông nội mày là em trai bố tao. Ông mày đoạt gia sản của tao. Ðến đời tao nghèo túng phải làm đầy tớ cho mày. Mày nỡ lòng làm thế, nay tao đến giết mày đây!”.

Tiên liền cắm đầu chạy, Hoàn đuổi theo chạy vào rừng, thấy có am tranh liền bước vào. Có một vị lão Tăng bảo Hoàn: “Cậu định làm gì thế?”. Hoàn đáp: “Tôi đuổi theo giết kẻ oan gia!”. Vị lão Tăng cười lớn: “Cậu khoan làm thế, ta sẽ giúp cậu hiểu”, rồi trao cho Hoàn dược vật, bảo pha vào trà mà uống. Hoàn uống xong như mộng mới tỉnh, nhớ hết việc cũ, thẹn thùng đau đớn.

Lão Tăng bảo: “Doanh chính là tiền thân của Hoàn, trước kia cướp đoạt của anh chính là tự bỏ tài sản của mình. Tiên là Mạnh thác sinh trở lại để hưởng lấy sản nghiệp kiếp trước vì ý nguyện của cha vẫn còn vậy!”. Hai người bèn bỏ nhà làm tăng tu đạo, sau đều mất tại Di Ðà Am. Sự việc này còn thấy chép trong Thanh Lương Sơn Chí. Nhân quả báo ứng hiển hiện rõ ràng, như tiếng vang ứng theo tiếng, như bóng theo hình, chẳng sai mảy may. Thế mà những kẻ hậu thế như chúng ta chẳng tỉnh ngộ sao?

Trống da người ở Ngũ Đài Sơn

Ðời Ðường, tại mặt sau ngọn Bắc Ðài, chùa Hắc Sơn có nhà sư tên Pháp Ái làm giám tự 20 năm, lấy của cúng dường mà tậu nhiều ruộng ở Nam Nguyên, để lại cho đồ đệ là Minh Hối. Pháp Ái chết liền sinh làm trâu ở nhà nọ, tận lực một mình cày ruộng. Ba mươi năm sau, trâu vừa già vừa bệnh, chủ trại muốn đem trâu đổi cho người lấy dầu.

Ðêm ấy, Minh Hối mộng thấy người thầy đã chết của mình khóc bảo: “Ta dùng tăng vật để tậu ruộng cho ngươi. Nay đang làm trâu vừa già vừa còm cõi. Xin hãy lột da ta bịt trống, viết tên tuổi của ta trên đó. Mỗi khi lễ tụng liền đánh trống thì nỗi khổ của ta mới có ngày thoát khỏi. Nếu không, dù gò Nam Nguyên có biến thành biển xanh, ta vẫn chưa thể thoát khổ nổi!”. Nói xong, phủ phục cả thân mình xuống.

Minh Hối tỉnh giấc, chỉ mới nửa đêm liền thỉnh chuông gọi các nhà sư cùng kể lại chuyện. Sáng hôm sau, chủ trại báo con trâu già đã húc đầu vào cây mà chết. Minh Hối y theo lời trước, lột da trâu bịt trống, viết tên thầy lên trên, bán hết ruộng ở Nam Nguyên. Số tiền bán ruộng đều đem cúng trai tăng cho tăng chúng ở Ngũ Ðài hết. Minh Hối lại bán sạch cả y bát, vì thầy mình lễ sám. Sau đem trống ấy gửi vào viện Văn Thù ở Ngũ Ðài. Lâu ngày, trống hư, chủ chùa đem trống khác thế vào. Thế gian ngoa truyền là trống bịt bằng da người. Sự tích này cũng thấy ghi trong Thanh Lương Sơn Chí.

Luật nhân quả không chừa một ai, chỉ là đến sớm hay muộn mà thôi… Nhân quả thể hiện qua ba phạm trù thời gian, gọi là hiện báo, sinh báo và hậu báo. Hiện báo là nghiệp thiện ác đời này làm ra thì chính thân này hưởng chịu kết quả. Sinh báo là nghiệp thiện ác đời này làm ra, tiếp ngay đời sau hưởng chịu quả báo. Hậu báo là nghiệp thiện ác đã được làm ra từ nhiều đời kiếp trong quá khứ, nhưng đến đời này kết lại hưởng chịu quả báo.

vo-chong-9Làm việc gì cũng cần có suy xét luật nhân quả không chừa một ai, chỉ là đến sớm hay muộn mà thôi. Ảnh dẫn theo bonzasheila.com

Luật nhân quả chi phối điều hành khắp vũ trụ này, nếu chỉ một chút không công bằng, thì vũ trụ này sẽ không còn trật tự, tất cả vạn vật đều bị rối loạn và bị tiêu diệt. Với đôi mắt và trí óc bị che bởi lá chắn khoa học hiện đại, không thể nào nhìn thấu suốt quy luật hoạt động của nhân quả được vậy.

Con đường để thoát khỏi luân hồi, chuyển sinh, gánh chịu quả báo duy nhất chỉ có tu luyện, tu dưỡng, tích đức hành thiện. Người tu luyện đạt đến một cảnh giới tinh thần cao thượng thì khiêu xuất ra khỏi tam giới, ngũ hành, đời đời hưởng phúc báo. Vả nếu không làm được một người tu luyện, hãy cố gắng tích đức, tạo dựng phúc báo đời này cho mình để những kiếp về sau có thể sống trong an lạc.

Theo Đại Kỷ Nguyên