Tôi là vợ của một nông dân, nhưng trong suốt 20 năm tôi khó có thể làm được bất kỳ công việc nhà nào chứ đừng nói đến việc đồng áng. Tôi liên tục phải vào bệnh viện để điều trị. Tôi bị thiếu máu nặng và thường cảm thấy yếu và chóng mặt. Sau đó tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.
Năm 1996, tôi nhìn thấy mọi người cùng nhau luyện các bài công pháp rất là thanh nhã ở chợ. Vì tò mò, tôi đã hỏi xem liệu tôi có thể học không. Người hướng dẫn đã dạy tôi các động tác, và sau đó đưa cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi thật sự thích cuốn sách và đã đọc nó không ngừng. Tôi trở nên khoẻ mạnh hơn và không còn bị thiếu máu nữa. Tôi có thể làm tất cả mọi việc thậm chí cả công việc đồng áng!
Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1999, tôi bị buộc phải từ bỏ tu luyện.
Vài tháng sau đó, vào mùa xuân năm 2000, tôi lại bị bệnh trở lại và ngày càng trở nên trầm trọng. Sau các xét nghiệm máu, tôi bị chẩn đoán mắc bệnh thiếu máu không tái tạo (do suy tủy xương). Chỉ số huyết sắc tố của tôi bị giảm xuống mức nguy hiểm là 2.6 grams (người bình thường là từ 12-13 gram), và tôi rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Chồng tôi đã rất lo lắng, và không thể ngừng khóc.
Tôi phải nhập viên, và hôm sau thì rơi vào trạng thái bất tỉnh. Trong phút bàng hoàng tôi nghĩ: “Ôi, tôi sắp chết rồi. Điều này sẽ không xảy ra nếu chính quyền cho phép chúng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Với niệm đầu đó, tôi đã tỉnh lại.
Tôi vịn vào chồng mình và bước đến quầy y tá. Tôi muốn họ nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Chồng tôi hoảng sợ và nói: “Đừng nói lớn quá, cảnh sát có thể đến và bắt em đi.” Tôi nói: “Em không sợ. Cảnh sát có thể làm cho em khỏe lên không? Anh phải cùng nói với em.” Thật kỳ lạ – thậm chí bác sỹ cũng đồng ý nói: “Đúng vậy, đúng vậy, Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Theo quan điểm của họ, tôi sắp chết và họ chỉ nói để thỏa mãn ước nguyện của tôi.
Họ đưa tôi về lại giường và yêu cầu chồng tôi đến văn phòng bác sỹ. Họ nói với anh ấy rằng họ sẽ truyền máu cho tôi và sau đó để tôi xuất viện. Họ nói rằng khả năng của họ chỉ có thể đến vậy.
Sau khi truyền máu tôi được xuất viện, nhưng chồng tôi từ chối đưa tôi về nhà chờ chết. Thay vào đó anh đã đưa tôi đến bệnh viện thành phố, nơi họ chẩn đoán tôi bị bệnh bạch cầu.
Sau một loạt điều trị, tiền tiết kiệm của chúng tôi đã nhanh chóng cạn kiệt. Tôi nghĩ rằng mình sắp chết, vì thế sao phải tốn thêm tiền làm gì nữa? Tôi bảo chồng mình rằng tôi muốn về nhà. Anh ấy đã miễn cưỡng đồng ý đưa tôi về.
Về đến nhà, tôi đột nhiên có một thôi thúc muốn đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Từ lúc đó tôi bắt đầu luyện các bài công pháp và tu luyện trở lại. Trong thời gian khoảng một tháng, tôi đã hồi phục hoàn toàn và đã có thể làm việc đồng áng trở lại!
Tôi ngồi đằng sau chồng mình trên một chiếc xe kéo trong ngày đầu tiên trở lại làm việc, anh ấy đã liên tục ngoảnh đầu lại để kiểm tra tôi. Anh ấy đã không thể giấu được sự vui mừng. “Sư phụ của em đã chữa lành cho em. Đừng bao giờ quên điều đó. Em có thể luyện các bài công pháp mà em muốn.”
Tin tức về sự hồi phục của tôi đã nhanh chóng lan truyền khắp làng: “Một bệnh nhân bị bệnh bạch cầu sắp chết đã được chữa lành nhờ tu luyện Pháp Luân Công – quả là tuyệt vời! Tôi cũng muốn học nó!”
Nguồn : Minh Huệ Net ( http://vn.minghui.org/news/67825-dung-bao-gio-quen-rang-su-phu-cua-em-da-chua-lanh-cho-em.html)