Tôi tên Trần Thị Sương, 50 tuổi, ở Gò Vấp, Sài Gòn, Việt Nam. Từ nhỏ tôi đã uống nhiều thuốc, đến lớn tôi vẫn cứ thế mang trong người nhiều chứng bệnh!
Năm 2001 mắt phải tôi bị mờ nhiều. Bác sĩ bảo tôi bị cườm mắt, tôi đến bệnh viện điều trị mắt, tôi thấy đa số bệnh này là người độ tuổi 60 đến 70 tuổi.
Còn tôi hơn 40 mà sao lại bị?… về nhà tôi khóc thật nhiều… cũng đêm hôm đó tôi thấy mệt và chóng mặt, tôi lại đi khám. Bác sĩ nói tôi bị “rối loạn tiền đình”. Tôi lại uống thuốc Tây rất lâu và tôi cũng đi tập thể dục. Nhưng càng ngày bệnh tôi càng nặng thêm không khỏi, người luôn mệt mỏi và ra mồ hôi rất nhiều. Thân thể tôi rất yếu, rất sợ gió, người ta chỉ tôi lên chùa Tường Quang hốt thuốc. Ông thầy bắt mạch và bảo tôi vị phong hàn tê thấp! Ông còn nói “bệnh của bà vài tuổi nữa là không chịu nổi đâu!” Tôi hốt thuốc và uống, nhưng sau một thời gian không bớt, tôi lại chuyển sang uống thuốc tây.
Bác sỹ bảo tôi thiếu canxi. Tôi uống thuốc Tây một thời gian lâu bệnh không khỏi, càng trầm trọng hơn. Có người chỉ tôi đến chùa Pháp Hoa hốt thuốc Nam uống. Tôi uống 48 thang không chuyển biến gì… ông Thầy bảo là về truyền nước biển, truyền đạm đi. Nhưng vẫn không khoẻ. Tôi đi nằm viện. Mỗi năm 1 đến 2 lần. Bệnh cũng không bớt. Tôi chuyển sang dùng thuốc Bắc cũng không hết bệnh. Và ngày càng ngày nhiều bệnh hơn. Tôi lại chuyển sang thuốc Tây. Tôi lại thêm bệnh: viên xoang, viêm họng, viêm mắt, bị tức ngực, viêm ổ tử cung… thuốc mãi không khỏi, tôi lại chuyển sang thuốc Nam. Nhưng vẫn bệnh!
Khoảng 1 năm trở lại đây tôi lại phát sinh thêm vài bệnh nữa. Tôi càng buồn và tuyệt vọng hơn. Tôi xa lánh bè bạn, không chơi với ai nữa. Tôi ở trong phòng một mình vì ra ngoài là sợ gió, sợ lạnh, sợ nước. Hễ gặp một luồng gió là tiêu chảy. Không dám uống nước lạnh, không dám tắm. Một tháng mới lau mình một lần bằng nước nóng có pha rượu, ăn nóng uống nóng. Tối ngủ thì không ngủ được. Khi ngủ phải nằm nghiêng vì nằm ngửa thì máu huyết không lưu thông làm nghẹt thở không chịu được. Tôi nghĩ rằng bệnh tôi là chết đem theo, thuốc cũng sợ tôi rồi!
Ngày 17 tháng 7 âm lịch, 2005. Tôi nhớ lần đầu gặp chú Thiện Tâm, người đã giới thiệu tôi học Pháp Luân Đại Pháp: Hôm ấy, tôi lên chùa Tường Quang để hỏi ông Thầy rằng tôi phải ăn uống sinh hoạt thế nào để bệnh tật đừng phát sinh thêm nữa, vì tôi nghĩ rằng mình không thể nào hết bệnh vì bao nhiêu năm nay uống bao nhiêu thuốc mà không hết!.. Ngồi từ 9 giờ sáng đến 11 giờ trưa, có một người xách cặp táp đến. Ông thầy bảo rằng giao bệnh bà cho chú này… người đó là chú Thiện Tâm, chú cho tôi một quyển sách “Sức khoẻ là vàng” và 1 thư ngỏ… tôi đưa chú số điện thoại. Khi đọc quyển sách và lá thư ngỏ, tôi có ý là muốn học Pháp Luân Công, nhưng không biết chú ở đâu.
Khoảng 1 giờ chiều, chú gọi điện cho tôi và bảo tôi đến gặp chú ở một địa chỉ. Bệnh của tôi lại tái phát nên phải hôm sau tôi mới đến được. Trên đường đi tôi thất rất mệt và nghĩ rằng chắc mình phải đi cấp cứu. Nhưng cuối cùng tôi vẫn đến được. Gặp chú Tâm và tôi nhân quyển sách Chuyển Pháp Luân, cùng hai chiếc đĩa Thầy Lý Hồng Chí dạy tập 5 bộ công pháp. Về nhà tôi xem và tập liền. Đêm đó tôi ngủ rất ngon như lúc chưa từng phát bệnh vậy. Sáng hôm sau tôi tập một lần 5 bài động tác thì tôi uống được một ly sâm có đá. Tập được 1 tuần lễ thì tôi thấy ăn ngủ được, chứng mồ hôi lạnh cũng hết. Hai chân tôi bị nước ghẻ vàng từ trên xuống dưới cũng khô hết. Tiêu chảy cũng hết. Người tôi cảm thấy đã hết bệnh sau 1 tuần lễ tập 5 bài công pháp. Tôi tập một ngày 2 lần. Tôi vui mừng quá. Không ngờ chỉ trong 1 tuần mà những chứng bệnh lâu nay hành hạ tôi đêm ngày mà tôi ngỡ rằng chết đem theo… mà giờ hầu như hết hẳn! Đại Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí đã mang đến cho tôi một cuộc sống mới, một con người mới thật tuyệt vời.
Đến nay đã 3 tháng kể từ ngày tôi gặp học Đại Pháp, tôi đã thành một con người mới, và có thể nói như thế này: Pháp Luân Công đã làm thay đổi da thịt một con người! Những lời lẽ của tôi không thể nào diễn tả hết cảm nghĩ của tôi về Đại Pháp, về Sư phụ Lý Hồng Chí, người đã ban tặng tôi một sinh mệnh mới! Thật tuyệt vời và còn trên cả tuyệt vời!!! Tôi không thể bằng lời để nói lên hết được. Chỉ có 2 dòng nước mắt của tôi cứ chảy tuôn tràn khi tôi nghĩ về Sư phụ Lý Hồng Chí, có lẽ đã bảo chú Thiện Tâm dẫn dắt tôi vào học Đại Pháp!! Để thay cho câu kết bài này, tôi xin được hô to: Đại Pháp cao thâm và kỳ diệu vô cùng!
Người viết: Trần Thị Sương
Viết tại Sài Gòn – Việt Nam