Tiểu thuyết Trung Quốc cổ điển rất đặc biệt, lời mở đầu liền thăng thiên độn địa, thành vương thành thánh khí phách hùng hậu. Lời mở đầu Tây Du Ký:
” Hỗn độn vị phân thiên địa loạn, mang mang miểu miểu vô nhân kiến. Tự tùng bàn cổ phá hồng mông, khai tịch từ tư thanh trọc biện. Phúc tải quần sinh ngưỡng chí nhân, phát minh vạn vật giai thành thiện. Dục tri tạo hóa hội nguyên công, tu khán tây du thích ách truyền”
“Phúc tải quần sinh ngưỡng chí nhân, phát minh vạn vật giai thành thiện.” Tác giả Tây Du Ký Ngô Thừa Ân tại chương mở đầu đã nhanh chóng đưa chủ đề: ” chí nhân” có thể ” phúc tải quần sinh”, mà ” Thiện” có thể thành vạn vật. “Thiện” như thế nào mà có thể thành vạn vật? Tác giả dùng một trăm chương để trải ra, dùng tinh hoa trình ra đại chiến chính tà, cuối cùng xuất lộ công lao tạo hóa, vĩ đại, thâm sâu của “Thiện”.
Trong tiểu thuyết nói tới, tại Đông Thắng Thần Châu có một ngọn núi gọi là Hoa Quả Sơn, trên núi có một khối tiên thạch, nguyên vì hấp thụ thiên chân địa tú, nhật tinh nguyệt hoa, lâu dần thông linh. Tiên thạch sản sinh tiên thai, nứt ra một quả trứng đá, rồi phong hóa mà thành thạch hầu. Ngộ Không do vậy mà giáng sinh.
Ngộ Không vừa mới xuất sinh, liền “ bái lạy hướng Tây”, thiên tính biết kính bái thần minh. Mà lúc sau giáng sinh, có thể “mắt chớp kim quang, chiếu tới sao Bắc Đẩu”, hai luồng nhãn tuyến xung thẳng tới trời, kinh động Ngọc Hoàng Đại Đế. Có thể thấy bản tính Ngộ Không cực kỳ cao khiết thông thần.
Sau đó Ngộ Không cùng đàn khỉ vô ưu vô tư chơi đùa trên núi, những trò chơi đó bao gồm “ leo cây chuyền cành, hái hoa tìm quả; ném đạn, nghịch cát, xây bảo tháp; như một bầu trời nhỏ của trẻ con chơi đùa, hơn nữa còn hiểu “tham bái ông trời, bái Bồ Tát”, nghĩ tới lúc này cảnh tượng không phải trẻ con nhân gian thế tục mà có thể. Hoặc Ngô Thừa Ân nói với độc giả, con người lúc ấu thơ rất thiên chân, nên học những bài học trọng yếu, nên bao gồm kính bái trời cao, kính lễ thần phật.
Đàn khỉ chơi đùa rồi mệt, muốn đến khe núi tắm. Đàn khỉ tự nhiên hăng hái muốn tìm nguồn nước, nước của khe núi từ đâu chảy ra. Cuối cùng cả nhà khỉ hò nhau, nam kéo nữ vịn, hô huynh gọi đệ, nhất tề thuận theo khe núi leo lên, thẳng tới nguồn nước, lúc tới nơi phát hiện một nơi “ gió biển thổi không ngừng, sông trăng tựa núi”. Nhà khỉ nhìn thấy rồi huyên náo ầm ĩ, có một con liền nhân lúc đó đề nghị, ai có thể tiến vào sau thác, đi ra không bị sao thì chúng ta bái làm vua.
Ngộ Không nghe vậy, lập tức phi thân nhảy vào, phát hiện phía trong sơn động là một động đá rất đẹp, bên trong có giường đá, ghế đá, bồn đá, chén đá đầy đủ như một ngôi nhà. Ngộ Không đứng trước một hòn đá có khắc dòng chữ lớn” Hoa Quả Sơn Phúc Địa, Thủy Liêm Động Động Thiên”.
Ngộ Không từ trong động an toàn nhảy ra, nói một câu: “Nhân nhi vô tín, bất tri kỳ khả.” Câu nói này xuất phát từ “Luận Ngữ”. Nguyên lai là từ câu Khổng Tử nói: ” Người không có chữ tín, chẳng biết sẽ làm được việc gì. Cỗ xe lớn không có chốt, cỗ xe nhỏ cũng không có chốt thì làm sao đi được ?!.” Người nếu mất tín nghĩa rồi, anh ta còn có thể làm được gì? cũng giống như xe kéo lớn mà không có chốt [bằng gỗ hoặc sắt để liên kết giữa càng xe và trục xe kéo thời cổ] khác gì những đoạn gỗ, xe kéo nhỏ mà không có chốt có ách khác gì những khúc gỗ vậy. Nó còn có thể dựa vào gì để lái để đi?
Nhà khỉ rất tín nghĩa, nhất loạt bái thạch hầu làm vua, gọi là “Mỹ Hầu Vương”.
Mỹ Hầu Vương hưởng phúc đã được 350 năm. Một ngày trong lúc vui đùa, đột nhiên tâm sinh phiền não rồi rơi nước mắt. Nơi này tuy không bị ước thúc bởi vua loài người, phượng hoàng không quản, kỳ lân cũng không ngó, nhưng tương lai tuổi già sức yếu, sẽ bị Diêm Vương quản, cuối cũng cũng không nhảy ra khỏi nỗi khổ của sinh tử luân hồi. Hầu Vương tự tâm phiền não xa xôi, khiến đàn khỉ yên lặng rơi lệ, thương tâm hết cả.
Rồi có một cánh tay đưa lên nói, có thể tránh được luân hồi sinh tử chỉ có Phật, Tiên, Thần tam thánh tam giả. Hầu Vương như thấy ánh sáng, lập tức nói ngày mai xuống núi, vân du chân trời góc biển tìm cho thấy tam giả, học đạo bất sinh bất diệt.
Hầu Vương thực sự dũng cảm, bỏ đi vinh hoa phú quí, kỳ trân dị thú, hoa thơm cỏ lạ đầy núi mà không cần. Lập chí vân du cầu tìm cách giải thoát khỏi luân hồi sinh tử, khiến hầu tử hầu tôn đời đời thoát khỏi Diêm Vương. Vọng nhìn kỳ trân đầy núi, nơi khoái hoạt tự tại, Hầu Vương không còn chút lưu luyến trong lòng, thản nhiên xả hết. Lúc này chỉ có chữ “Đạo” chiếm đầy trong tâm.
Thường có câu: “Tâm sinh nhất thiện niệm, thiên địa tận giai tri”. Hầu Vương một niệm tu luyện vừa động, lập tức thiên thời địa lợi đều phát sinh biến hóa.
Hầu Vương ra lệnh bẻ một ít tùng khô làm thành cái bè, lại lấy trúc dưới chân núi làm sào. Tiểu thuyết mở đầu nói tới đây, Hoa Quả Sơn là tổ mạch của mười châu, có thế trấn biển, uy nghiêm và đẹp đẽ. Hằng ngày sóng gió cuộn xô. Thạch hầu thân cao không quá 3 xích, thể trọng rất nhẹ, trên bè cũng không có nhiều, trang bị rất sơ xài. Hầu Vương dũng cảm lưu lạc trên đại dương, đương đầu với sóng lớn. Trên biển mỗi lần có sóng lớn là tan chiếc bè, rồi dìm thạch hầu xuống biển. Chuyến đi này, Hầu Vương ý chí quyết liệt, quyết tâm đã định. Tâm tu Đạo khiến người ta dũng bước lên đường không do dự.
Hầu Vương chống bè giữa biển khơi, gió đông nam thổi nhiều ngày đưa Hầu Vương bình an đến mạn tây băc, rồi đưa tới Nam Thiệm Bộ Châu. Hầu Vương vân du ở Nam Thiệm Bộ Châu cũng 8, 9 năm, xuyên trường thành, du tiểu huyện, người ta chửi, người ta đánh y đều điềm nhiên, không tức không phiền, còn chủ động hướng người ta xin lỗi vì đã không phải. Nhân vì cảnh thế tục “thấy người đời đều vì danh vì lợi, càng không một người vì số mệnh của bản thân”, càng khiến Hầu Vương kiên định tu luyện, kiên định chí hướng, trong lòng không u ám, càng không vì vậy mà bỏ dở giữa chừng.
Vân du được 8,9 năm, thăm hỏi Tiên, Đạo không kết quả. Một ngày Hầu Vương đột nhiên nghĩ đến, nếu Nam Thiệm Bộ Châu không có đạo của Tiên, Phật, Thần, Thánh, có thể hải ngoại sẽ có. Vậy là lại làm một cái bè nhỏ, lại phiêu dương quá hải, tới Tây Ngưu Hạ Châu. Cuối cùng không nghĩ được một nơi như vậy, nhưng quyết tâm và nghị lực của Hầu Vương khiến người ngày nay sinh lòng kính trọng.
Hầu Vương lên bờ hỏi han nhiều nơi, đột nhiên nhìn thấy một ngọn núi rất đẹp. Biết núi này cùng với Hoa Quả Sơn không khác biệt nhiều. Lại nghe một câu ” nơi tương phùng, không phải Tiên thì là Đạo” , đã dẫn động tâm tu đạo của của Hầu Vương. Qua lời chỉ của tiều phu, Hầu Vương hướng ” Linh Đài phương thốn sơn, tà nguyệt Tam Tinh Động” mà chạy tới.
Đương lúc Tổ Sư Bồ Đề đăng đàn giảng đạo, hốt nhiên dừng lại, biết Hầu Vương tới rồi, liền sai đồng tử ra nghênh tiếp. Hầu Vương nhìn thấy Tổ Sư Bồ Đề, liền cúi xuống bái lạy, đập đầu xuống nền không quản, trong miệng chỉ nói một câu: ” Sư Phụ, Sư Phụ! Đệ tử chí tâm triều lễ, chí tâm triều lễ!”. Hầu Vương tâm niệm thuần tịnh, nhất tâm bái sư. Tổ Sư nhìn y cười rồi ban cho tên họ, pháp danh “Tôn Ngộ Không”. Có tên có họ lại bái được Sư Phụ, Hầu Vương rất vui. Từ đây bắt đầu con đường tu luyện.
Trong ấn tượng của người ta, tu luyện đều là học niệm kinh, ngồi thiền. Nhưng khóa trình tu luyện của Ngộ Không là giao tiếp, lễ tiết, tiến thoái chu toàn, học ngữ ngôn lễ mạo, viết chữ đốt hương, quét sân cuốc vườn, trồng hoa tỉa cây, tìm củi, nhóm lửa, dẫn nước, làm tương,… Ở Trung Quốc cổ đại đây là lễ nghi sơ cấp tiểu học, mọi nơi đều vậy, Ngộ Không học liền 7 năm. Cũng từ đây, các chương hồi đặc sắc tuần tự mở ra
Ngô Thừa Ân thiên ngôn vạn ngữ, chương mở đầu là để tỉnh người ta “dục tri tạo hóa hội nguyên công, tu khán tây du thích ách truyền. ” muốn biết công lao của thiện tâm thiện nguyện tạo hóa, thì cần xem tây du thích ách truyện. ” Thích ách” là giải khai ách tắc khốn cùng, khiến người trong khổ ách mà giải thoát. Đây là bộ tiểu thuyết mở màn, chỉ ra rõ ràng, làm người trên đường tu luyện, tu tâm hướng thiện, cuối cùng có thể tạo thành trời đất, hóa thành vạn vật, đem người từ khốn khổ, từ vũng bùn khổ ác mà cứu ra. “Tây Du Ký” tự vấn thế mà tới, bao đời làm người vui vẻ, ích lợi từ công lao tạo hóa của Thiện.
Tg: Hoàng Phủ Dung
Nguồn: Xinsheng