Vào đời nhà Đường, nhà thơ Lưu Vũ Tích bị giáng chức hai mươi hai năm. Trên đường triệu hồi về kinh, ông đi qua Dương Châu và gặp gỡ Bạch Cư Dị. Hai nhà thơ cùng nhau uống rượu đàm luận chuyện xưa, ngậm ngùi cảm khái những tháng ngày đã qua. Con người và cảnh vật đổi thay dường như đã trôi qua mấy đời. Hai thi sĩ làm thơ tặng nhau hoài niệm về chí hướng một thời. Bạch Cư Dị viết tặng Lưu Vũ Tích bài “Túy tặng Lưu nhị thập bát sử quân”. Lưu Vũ Tích viết bài “Thù Lạc Thiên Dương Châu sơ phùng độ thượng kiến tặng” tặng cho Bạch Cư Dị.
Trong bài thơ của Lưu Vũ Tích, có bốn câu thơ sau đã trở thành lưu danh thiên cổ được nhiều người biết đến.
Trầm chu tắc bạn thiên phàm quá,
Bệnh thụ tiền đầu vạn mộc xuân
Kim nhật thính quân ca nhất khúc,
Tạm bằng bôi tửu trường tinh thần.
Dịch nghĩa:
Bên chiếc thuyền chìm vẫn có cả ngàn cánh buồm qua lại
Phía trước cây bị bệnh vẫn có hàng vạn cây xanh tốt
Hôm nay được nghe ông ngâm tặng bài thơ
Tôi mượn tạm chén rượu làm tinh thần.
Tuy vậy, có hai câu thơ sau thì rất ít người biết đến.
Hoài cựu không ngâm Văn địch phú,
Đáo hương phiên tự lạn kha nhân.
Dịch nghĩa:
Nhớ đến bạn cũ ngâm bài Văn địch phú
Về quê xưa như thấy người cầm cán rìu mục nát.
Ở đây, Lưu Vũ Tích nhắc đến một điển cố trong “Thuật dị ký” của Nhậm Phưởng đời nhà Lương Nam triều.
Điển cố này chính là câu chuyện “xem xong ván cờ tiên, trăm năm đã trôi qua” vô cùng thú vị và thần kỳ.
Vương Chất nhập vào tiên cảnh xem Thần tiên chơi cờ
Thời nhà Tấn, ở vùng Giang Nam có một người tên là Vương Chất. Một hôm, anh ta lên núi đốn củi. Trong lúc không chú ý, anh đã đi vào trong núi Thạch Thất ở vùng Tín An (nay là thuộc huyện Cù, tỉnh Chiết Giang). Rất ít người đặt chân đến vùng núi này, đây là một nơi yên tĩnh và tách biệt, không khí trong lành, suối chảy róc rách, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu rọi, hệt như chốn tiên cảnh.
Anh cứ đi mãi đi mãi cho đến khi bắt gặp một ông lão và một đồng tử đang chơi cờ vây trên tảng đá lớn bên cạnh khe suối. Vương Chất rất thích chơi cờ nên đã dừng lại xem. Anh bỏ chiếc rìu đốn củi xuống đất và say mê xem các quân cờ di chuyển.
Vương Chất xem vô cùng tập trung, cũng không biết là mình đã xem trong thời gian bao lâu nữa.
Đột nhiên đồng tử ngẩng đầu lên nói với anh ta: “Đã đến lúc anh về nhà rồi.”
Vương Chất mới sực nhớ ra là mình lên núi để đốn củi. Anh cúi người nhặt lấy chiếc rìu thì thấy cán rìu đã mục nát, lưỡi rìu sắc bén cũng bị gỉ sét và nhấp nhô không đều nhau.
Vương Chất vô cùng kinh ngạc, trong tâm không thể hiểu nổi. Chẳng phải chỉ mới xong một ván cờ thôi sao! Làm sao mà cán rìu lại mục nát, lưỡi rìu thì gỉ sét thế này! Từ lúc xuống núi cho tới khi về đến thôn làng, anh phát hiện là diện mạo toàn bộ thôn làng đã thay đổi. Trong thôn cũng không có ai nhận ra anh. Vương Chất đến hỏi thăm, một vài trưởng bối nói rằng những điều anh vừa nói là chuyện của một trăm năm về trước.
Vốn là Vương Chất đi vào núi Thạch Thất đốn củi đã lạc vào thế giới Thần tiên và gặp được Thần tiên đang chơi cờ. Một ngày phương trời, nghìn năm mặt đất. Mặc dù Vương Chất chỉ ở lại trong núi một lúc nhưng thế gian con người đã trải qua trăm năm lịch sử rồi. Câu chuyện thần kỳ này một mạch được lưu truyền cho đến nay. “Lạn kha” có ý tứ chỉ cán rìu mục nát. Hiện nay núi Thạch Thất cũng được người đời gọi là núi Lạn Kha.
Hiện tượng sai biệt về thời không và đi xuyên thời không không chỉ tồn tại vào thời cổ đại, mà nó cũng phát sinh sau khi con người đã tiến nhập vào nền văn minh hiện đại. Hiện tượng này khoa học vẫn không cách nào giải thích được.
Mất tích ở “tam giác Bermuda”
Tháng 8 năm 1981, một con tàu du lịch của Anh quốc mang tên “Sea Breeze” khi đi xuyên qua “Tam giác quỷ Bermuda” thì đột nhiên biến mất. Lúc đó. Sáu người trên tàu cũng đột nhiên biến mất không thấy dấu vết. Tuy nhiên, điều khiến cho người ta kinh ngạc hơn là, tám năm sau khi mất tích thì con tàu này lại xuất hiện như một kỳ tích ở vùng biển Bermuda! Hơn nữa, sáu người trên tàu vẫn sống sót và bình an vô sự.
Sáu người này không hề biết là tám năm đã trôi qua kể từ lúc họ biến mất. Họ chỉ thấy lúc đó như bị mất đi cảm giác. Họ có ấn tượng là mới chỉ trải qua một khoảng thời gian rất ngắn. Nhân viên điều tra nói lại với họ là tám năm đã trôi qua rồi, nhưng họ không cách nào tin được việc ấy. Cuối cùng, họ cũng chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận sự thật.
Cho đến khi nhân viên hỏi họ rằng vào ngày hôm đó đã làm những gì thì sáu người đều im lặng, không nói lời nào; bởi vì họ chỉ cảm thấy đó là một khoảnh khắc ngắn ngủi, tựa hồ như là chưa làm được gì cả. Cho dù sáu người này chưa thể trả lời đầy đủ câu hỏi của nhân viên điều tra nhưng một chuyên gia về UFO người Úc tên là Hartman lại vô cùng hứng khởi. Ông ấy cho rằng đây là ví dụ và nguồn tư liệu tốt để tiến hành nghiên cứu thâm sâu hơn về “đường hầm thời gian”.
Mặc dù hai câu chuyện kể trên ở hai thời đại cách nhau khá xa, nhưng chúng có thể khai thị cho chúng ta về các thời không khác. Có thể tồn tại thế giới Thần tiên, chỉ bất quá là trước mắt khoa học hiện đại không cách nào lý giải và khám phá ra được. Tuy vậy, nhìn từ lịch sử văn minh của nhân loại thì văn hóa tu luyện Phật và Đạo có thể giải khai cho con người rất nhiều về chỗ mê của thời không.