Ký ức sau cùng, Hoàng Viêm vì phạm vào thiên tội lúc bảo vệ thần vật “Thất thải trân châu” tự ý rời bỏ chức trách nên đã bị đánh hạ xuống trần gian chịu khổ.
Trở về sau cơn mộng mị phiêu phiêu, tôi giật mình nhận ra trên mặt đã tràn trề lệ châu rơi lã chã. Tôi đã một mực khổ sở đi tìm và mong muốn tìm tư tưởng giải thoát ai ngờ còn trách nhiệm trên vai với kỳ vọng của chúng sinh trong thế giới của tôi. Cũng không lạ gì khi tôi cứ ẩn ước một ý niệm mơ hồ trong tâm đi tìm con đường tu luyện, hóa ra một mặt nguyên thần của tôi đã sớm biết vì sao tôi lại sống tại thế gian này!
Đạo trưởng và Hoàng Viêm nhìn tôi như vậy thì đã hiểu tôi vừa trải qua chuyện gì, họ vô cùng vui mừng. Hoàng Viêm húng hắng một tiếng rồi nói: Cô bây giờ đang mặc bộ quần áo mà trước kia cô ưa thích. Cô rất vui vẻ với sắc tím mộng mơ. Tôi biết khi xưa đã không phải với cô, đã khiến cô bị chim Bằng (Sự tích chim Bằng độc giả có thể tìm trong Sử Ký Tư Mã Thiên để hình dung được sự to lớn của nó) đánh bị thương. Rồi sau đó tôi bị giáng xuống hạ giới nhưng tội vẫn chưa chừa, tôi lén lút mang xuống bộ quần áo mà cô thích nhất, tôi biết một ngày nào đó nhất định chúng ta sẽ gặp lại. Tôi cũng vì rất tin tưởng cô nên tôi biết cô tương lai nhất định sẽ đắc Pháp! nên tôi ở lại trên núi một mực ròng rã chờ cô đến, mong gửi lại bộ y phục này và nói với cô trước kia tôi đã không cư xử đúng mực rồi dẫn đến sai lầm đó làm cô bị liên lụy theo.
Hoàng Viêm trước mắt bây giờ không còn là Hoàng Viêm kiêu ngạo ngày trước nữa, ở chốn trần gian chịu bao khổ sở đã làm anh ta trở nên trưởng thành và ổn định rồi.
Tôi rất vui vẻ nói: Tôi đã không còn xem anh là người xa lạ nữa, anh biết đó, tôi hoàn toàn không rõ chuyện này nhưng anh đã giúp mở ký ức của tôi ra để tôi nhớ lại những điều đó. Đạo trưởng cũng nói tôi đã được chú định rằng sẽ tới đây. Vậy đạo trưởng và tôi cuối cùng có duyên phận gì?
Đạo trưởng ứng lời: Chúng ta trong một tầng trời đã kết duyện phận cùng nhau, trong luân hồi tại nhân gian này chúng ta có kiếp đã từng là người thân thích họ hàng rồi. Sau khi bần đạo mở thiên mục trong tu luyện thì ký ức cũng đồng thời mở ra. Rồi dùng công năng “Túc Mệnh Thông” nhìn thấy cô đời này là người có tâm cầu đạo, do vậy mà cũng mòn mỏi một mực ở đây chờ cô đến. Cái điện đường to lớn mà cô biết đó thực ra là huyễn ảnh, người khác nhìn không thấy. Tôi có ý triển hiện ra cho cô nhìn thấy, mong cùng cô kết thúc duyên phận tại đây.
Tôi ngạc nhiên: Kết thúc duyên phận?
Đạo trưởng nói: Đúng vậy, kiếp này quá quan trọng. Nếu mà kiếp này không đắc được Pháp thì vĩnh viễn không thể trở về nữa.
Tôi hỏi lại: Vì sao vậy?
Đạo trưởng hồi đáp: Vì Pháp để chính lại vũ trụ đã khai truyền rồi, muốn một kiếp khác có cơ duyên đắc Pháp thì vĩnh viễn không thể có nữa.
Tôi: Pháp của vũ trụ, đó có phải chính là có thể khiến cho những sinh mệnh khác nhau có thể tu về thế giới bản thân nguyên lai của sinh mệnh đó phải không?
Đạo trưởng nói: Không sai. Không còn bất kỳ pháp nào nữa đâu ngoài pháp này. Tôi xem ra cô cơ duyên rất lớn, lúc nào cũng có Thần Phật mặc nhiên bảo hộ cô (Nghe đến đây, tôi nước mắt lại lã chã tuôn rơi, tôi vẫn luôn mặc nhận mình không phải người tốt, ít nhất là trong trần thế này tôi sớm đã nuôi dưỡng thành rất nhiều tập tính không tốt. Không tưởng tượng nổi mình còn được Thần Phật bảo hộ).
Tôi nức nở, nghẹn ngào nói: Vì sao họ muốn bảo hộ tôi vậy?
Đạo trưởng trả lời: Không chỉ cô, rất nhiều Thần vì để cứu chúng sinh của mình đã hạ thế và những Thần trong thế giới của họ đều dõi theo bảo hộ họ. Rất nhiều người hạ thế là chủ của thế giới trên thiên thượng, mà cũng chỉ có là chủ mới có thể gánh vác trọng trách nặng nề này. Cô ngày xưa đã từng kết duyên với vị Tôn giả của loài rồng (Long tộc), giờ ông ấy cũng đã hạ thế để đắc Pháp rồi, chỉ là đáng tiếc thay ông đã mê mờ quá sâu, đã hãm mình vào trong dục vọng vật chất nơi thế gian rồi. Không tin vào tu luyện nữa, đã quên đi mục đích hạ thế của mình rồi, đó là sự hối hận sau này của kiếp người a!
Hoàng Viêm cảm khái nói: Ôi… Tôi đêm đêm đều nhìn thấy chúng sinh trong thế giới loài rồng của Tôn giả khóc lặng [rơi nước mắt mà không nói]; Họ lúc đầu kỳ vọng rất lớn vào Tôn giả. Hy vọng Tôn giả có thể ở thế gian mà đắc Pháp mà cứu loài rồng, không ngờ đến…
Tôi nói: Không chỉ có Tôn giả là mê mờ quá sau mà con người hiện tại trên thế gian có tâm sáng nào được mấy người? Họ luôn dùng quan niệm trên thế gian mà sống qua ngày, ngay cả nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn của họ cũng bị quan niệm vật chất chôn vùi cả rồi. Xin hỏi hai người, Pháp mà hai người nói mà có thể khiến vũ trụ không đi đến hủy diệt là pháp môn nào?
Đạo trưởng nói: Cô đã nghe qua rồi.
Hoàng Viêm nói: Hiện tại trên thế gian đột nhiên xuất hiện một pháp môn mà sau đó và nhanh chóng cường thịnh rồi lại gặp ma nạn khủng khiếp?
Tôi nghi hoặc: Tôi nghĩ …Pháp Luân Công?
Đạo trưởng nói: Không sai. Người thế gian thường dùng quan niệm của bản thân đã hình thành mà xem xét sự việc này khác, lúc Đại Pháp chưa bị đàn áp bức hại thì không thấy ai nói Pháp là xấu cả. Những người không luyện cũng không quan tâm việc này nhưng khi ma nạn bắt đầu thì con người thế gian trong truyền thông tà ác bịa đặt lừa dối thì đối với Đại Pháp vũ trụ lại sinh ra nhiều suy nghĩ không tốt và không dùng suy nghĩ rõ ràng để suy xét vấn đề, không xem rõ chân tướng vấn đề.
Tôi nói: Tôi trước kia là có nghe qua lời bịa đặt của Đảng Cộng Sản Trung Quốc về Đại Pháp, nhưng lúc đó tôi đối với Đại Pháp không có suy nghĩ xấu gì. Rất nhiều sự việc, tôi biết rằng bản thân không biết tường tỏ sự việc ra sao thì không muốn bàn tán lum xum vào. Hiện tại chúng tôi nói thế này. Mà thực sự là vậy. Thực sự là tốc độ khai truyền Đại Pháp rất nhanh, có thể là còn rất nhiều người tới mà chưa đắc Pháp. Thông qua việc đàn áp mà phơi bày ngọn ngành chân tướng, đưa Đại Pháp tới trước mắt để mọi người lựa chọn giữa chính – tà, thiện – ác, Cũng là một lần biểu đạt thái độ của các sinh mệnh. Tôi trước đây cũng biết Đại Pháp qua lời dối trá vu khống trên báo chí của chính quyền, nhưng trong tâm không hề nghĩ xấu về Pháp.
Đạo trưởng: Đúng rồi, trường ma nạn này cũng có thể khiến người tu luyện từ trong ma nạn, chịu khổ mà kiến lập uy đức của mình, hai nữa có thể đưa Pháp vũ trụ đến để chúng sinh lựa chọn cho tương lai của họ. Người tốt có thể từ trong đó nghe thấy việc tốt, người không tốt có thể từ trong đó mà nghe việc xấu. Cô nghe chuyện xưa của Tô Đông Pha chưa?。
Tôi nói: Mời đạo trưởng nói.
Đạo trưởng: Tô Thức là một đại tài tử, Phật Ấn là một cao tăng, hai người thường tham thiền, đả tọa. Phật Ấn là người mộc mạc thành thực hay bị Tô Thức khi phụ và lấn át. Tô Thức có lúc chiếm được tiện nghi thì rất sung sướng rồi về nhà nói chuyện với em gái cũng là tài nữ Tô Tiểu Muội. Một ngày hai người lại đả tọa. Tô Thức hỏi: Ông xem xem tôi giống gì? Phật Ấn nói: Tôi nhìn ông giống Tôn Phật. Tô Thức nghe xong cười lớn, rồi nói: Ông biết tôi nhìn ông ngồi đó giống cái gì không? chính là giống một đống phân bò. Lần này Phật Ấn lại không nói được gì. Tô Thức về nhà khoe khoang với em gái việc này. Tô tiểu Muội cười nhạt toẹt một tiếng rồi nói với anh rằng đây là ngộ tính lúc tham thiền của anh sao, anh biết người tham thiền nghiền ngẫm rốt ráo gì không? là kiến tâm kiến tính đó, trong tâm anh có gì thì trong mắt nhìn như vậy. Phật Ấn nói nhìn thấy anh như Tôn Phật, đó là nói rõ trong tâm ông ấy có Tôn Phật; anh nói Phật Ấn giống phân bò, nghĩ chút xem trong tâm anh có gì nào!
Tôi nghe xong cười lớn mà không ngưng được: Ha ha,… Hay
Đạo trưởng nói: tốt rồi, kỳ ngộ trong núi sau lần này cần kết thúc rồi. Về nhà rồi cô có thể đem việc này viết ra, nhưng cần chờ tới lúc thích hợp. Hy vọng cô sau khi về tu luyện cho tốt, sau này nhân gian phát sinh biến động rất lớn.
Tôi hỏi ngay: Biến động? là kiếp nạn sao?
Đạo trưởng: Đối với một nhóm người thì đó là kiếp nạn của họ, đối với một nhóm người khác mà nói thì đó là việc vui mừng đưa đến điều tốt đẹp, vậy nên phải để cô lựa chọn rồi. Các dự ngôn thời xưa (xem thêm tại đây: Tiên tri dự ngôn) rất nhiều đều là từ Thần tại các tầng khác nhau lưu xuống, hy vọng lúc mạt kiếp tối hậu có thể khiến nhiều người có đầu óc thanh tỉnh biết chân tướng. Thực ra đối với một sinh mệnh có thể đắc Pháp mà nói, tự nhiên biết rõ Pháp này không phải cầu mong người khác tu. Mà là giả như đắc Pháp không phải cô, cô trong hoàn cảnh toàn những lời bịa đặt lừa dối đó đối với Pháp của vũ trụ đã phạm tội rồi mất đi tất cả thì đó không phải đáng tiếc sao?
Tôi: Đúng vậy, tôi hiểu rồi, người tu luyện đều nên có cân nhắc trong tâm, nên nói ra cho nhiều người hơn nữa biết chân tướng sự thật để giúp họ được đắc cứu….
Tôi biết lúc thích hợp sẽ viết sự việc này ra cho những người có thiện niêm có thể cứu.
Hoàng Viêm đột nhiên kêu lên một tiếng: A! Vì chuyện mà quên mất rồi, cô xem đây là viên thủy tinh mầu tím trước kia cô đeo.
Anh ta lấy từ trong người ra một khối thủy tinh trong suốt màu tím đưa tới tay tôi. thủy tinh tím có cảm giác mát lạnh, nhìn cẩn thận thấy phía trong có vài điểm tím di chuyển. Từ biệt Hoàng Viêm tôi cùng đạo trưởng về tới Huyễn Chân Điện. Tiểu đồng sớm đã chuẩn bị ít cơm. Trên bàn 3 người trầm mặc không nói. Tiểu đồng cũng không hỏi chúng tôi đi đâu, im lặng ngồi bên, với người tu luyên mà nói thì tâm trạng, thái độ là thuận theo tự nhiên, những gì nên biết thì sẽ biết, không nên biết thì cả đời cũng sẽ không biết.
Cuối cùng, sau khi xuống núi. Tôi tới nhà trọ thì đã tối, tính nghỉ ngơi một chút rồi sẽ về nhà. Nhưng lúc đi đến nhà trọ hốt nhiên phát hiện trên lịch của nhà trọ tôi lên núi là ngày hôm kia tức là tôi ở trên núi hai ngày nhưng ở đây mới trôi qua vài tiếng. Đang trong lúc mê mờ nghĩ rằng vì không biết đường xá mà lúc ngủ có một giấc mộng, nhưng khối thủy tinh đã làm tôi tỉnh ra đó không phải giấc mơ đó là điều chân thực.
Về đến nhà, tôi liền lập tức đi tìm sách liên quan đến Đại Pháp để xem. Tôi tải sách trên mạng về đọc, Xem rồi thu hoạch được lợi ích rất lớn, rồi mới hiểu ra tu luyện chân chính là gì. Ngoài ra còn thoái xuất khỏi đoàn thanh niên của ĐCSTQ, phân ranh giới với tà ác, từ lúc tu luyện đến giờ thần tích thể hiện không ít. Nói đến chỗ này, nói nhiều cũng vô ích. Người hiểu tự nhiên biết
Bỏ qua cho tôi vì hiện tại mới đem việc này ra. Nguyên nhân vì cần thời cơ thích hợp. Hiện tại cũng là lúc đó rồi, bất quá thời gian bây giờ cũng rất ngắn. Rất nhanh thôi chân tướng sự việc sẽ hiển hiện. Lúc Thần Phật đại hiển thì cũng là lúc kết thúc ác nghiệp của nhân loại. Ngay lúc còn cơ hội này, mong các vị trân quý bản thân mình.
Xem thêm Dự ngôn về “Thời khắc cuối cùng”
Thiện Dũng dịch từ Soundofhope.org
Tansinh.net
Xem thêm: =>> Nhân quả báo ứng: Hơn 10.000 trường hợp phải nhận quả báo vì đàn áp những người tu luyện
=>> Lời cảnh báo của lão đạo sĩ núi Thanh Thành
=>> Lời khuyên chân thành từ vị Lạt-ma tôn kính của một dân tộc thiểu số Nội Mông
=>>Tội ác dã man nhất trong trang lịch sử cuối cùng này
=>> Bộ phim ngắn kể về số phận của 70 triệu con người gói gọn trong 10 phút (Video)
=> Những tội ác không thể tưởng tượng nổi đối với phụ nữ và trẻ em thời hiện đại
=> Trên 2 triệu người đã bị chính quyền Trung Quốc mổ lấy nội tạng sống