Cuộc đời vốn ngắn ngủi, nhưng con người sống lại có quá nhiều sự mong cầu. Giữa tiền tài, danh vọng và sự bình yên, rốt cuộc đâu mới là đích đến?
Rốt cuộc cả đời người là truy cầu điều gì? Rất nhiều thời điểm chúng ta vì một mục tiêu hay một địa vị cao sang nào đó mà dốc hết toàn tâm toàn lực, thậm chí có thể đánh mất cả tuổi thanh xuân, đánh đổi rất nhiều thứ quý giá để đạt được.
Nhưng khi đã đạt được mục tiêu rồi, quay đầu nhìn lại xem một chút, rất nhiều người sẽ lại tự hỏi: “Có đáng giá không?”
Đời người ngắn ngủi, đừng để hao phí cả đời người rồi quay đầu nhìn lại mà hối tiếc khôn thấu.
Hãy cùng xem 2 câu chuyện sau:
Một ngày nọ, một đoàn xiếc thú đến một thị trấn nhỏ, xa xôi để biểu diễn. Để phục vụ cho buổi biểu diễn, đoàn xiếc đã tuyển chọn một số công nhân thời vụ của địa phương với một số đãi ngộ tương đối hấp dẫn.
Nếu ai làm việc 3 tiếng thì sẽ được tặng một vé ngồi xem biểu diễn cách xa sân khấu, nếu làm việc được đủ 6 tiếng thì sẽ được tặng một vé ngồi ở gần sân khấu hơn, còn nếu làm việc chăm chỉ cả ngày thì sẽ được tặng vé xem ở vị trí đẹp nhất, tốt nhất và trung tâm nhất.
Có hai anh em nghèo nhà nọ vì để giành được vé xem ở vị trí đẹp nhất đã nguyện ý làm việc cả ngày cho đoàn xiếc. Ngay khi bắt đầu, họ đã chịu khó làm việc một cách vất vả.
Từ lúc mặt trời mọc là họ bắt đầu làm việc không nghỉ một giây phút nào, thậm chí buổi trưa họ chỉ ăn một chiếc bánh mỳ. Đến buổi chiều hôm ấy, cả hai anh em họ đều đã thấm mệt, nhưng nghĩ đến tấm vé tốt nhất, chỗ ngồi đẹp nhất họ lại nguyện ý tiếp tục cố gắng.
Đến buổi tối, sau một ngày làm việc vất vả, hai anh em cũng hoàn thành được mục tiêu của mình, giành được tấm vé tốt nhất. Hai anh em háo hức ngồi vào hàng ghế trung tâm để xem xiếc với hai bàn tay phồng rộp và mệt mỏi. Chỉ một lúc sau khi buổi biểu diễn xiếc bắt đầu, trong khi những người khác vỗ tay reo hò thưởng thức các tiết mục thì hai anh em họ lại chìm vào giấc ngủ ngay trên hàng ghế đẹp nhất ấy…
Rốt cuộc cả đời người là nên theo đuổi những điều tuyệt mỹ hay sự an bình? (Ảnh: Epoch Times)
Có một người phụ nữ trung niên ở thành phố nọ, xét về bằng cấp hay năng lực thì cô đều được đánh giá là vô cùng xuất sắc. Chưa đầy 30 tuổi, cô được tín nhiệm và trọng dụng ở nơi công tác. Nhưng con đường thăng quan tiến chức của cô sau đó lại rất gian nan, gập ghềnh.
Đã nhiều lần cô chứng kiến cảnh một người mà ai cũng nói là có năng lực kém hơn cô, nhưng cuối cùng lại lên chức cao hơn. Những lần ấy, không chỉ bản thân thất vọng mà lời bàn luận của mọi người cũng khiến cô thống khổ, chán nản vô cùng. Người bạn thân thiết đã khuyên bảo cô rằng: “Công danh lợi lộc chỉ là nhất thời, không cần quá để ý làm gì!”
Sau lần thất bại đó không lâu, cô lại kể với người bạn của mình rằng đang chuẩn bị tham gia tranh cử làm cán bộ ở đơn vị. Người bạn của cô khuyên rằng: ”Những thứ như công danh, nếu trong mệnh đã có thì sẽ có, còn như trong mệnh vốn đã không có thì đừng cưỡng cầu. Hãy để tâm thái được bình thản, cố gắng làm việc thật tốt là được rồi, ngàn lần đừng nên cố chấp vào nó”.
Kết quả lại như những lần trước, cô vẫn thất bại trước những người được cho là có năng lực không bằng mình. Cô đau khổ tuyệt vọng vô cùng. Hơn 40 tuổi mà tóc cô đã bạc, so với những người bạn cùng tuổi kia thì cô già nua hơn rất nhiều. Nhìn cô bạn gái uống say trong nỗi thất vọng, người bạn thân thở dài thầm nghĩ: “Nếu như cô ấy buông bỏ được cái tâm kia thì mười mấy năm qua đâu phải sống trong thống khổ như vậy?”
Trên đời này, hỏi có bao nhiêu người có thể sống trong danh, lợi mà thực sự thoải mái, vui vẻ đây? Có bao nhiêu người có thể ở trước mặt danh, lợi mà thoải mái buông bỏ đây?
Đọc qua câu chuyện, ngẫm lại mới thấy, chẳng phải rất giống với cuộc đời của nhiều người trong chúng ta sao?
Thế giới này thực sự có những điều rất hay, tuyệt diệu giống như màn biểu diễn xiếc kia vậy. Mỗi người chúng ta lại đều hy vọng mình có được chỗ ngồi trước nhất, trung tâm nhất và tốt nhất để thưởng thức màn biểu diễn ấy.
Kỳ thực, chúng ta vẫn luôn tiếp nhận những sự thúc giục như vậy mà tự nhủ bản thân phải cố gắng, cố gắng để giành được chỗ tốt nhất.
Và khi ấy, chúng ta lại “liều mạng” làm, làm đến mức thân thể mệt mỏi, suy sụp. Đến khi đạt được mục tiêu rồi thì chúng ta lại phát hiện ra rằng, tai đã nghễnh ngãng, mắt đã mờ dần và bách bệnh quấn lấy quanh thân, kết quả là không còn sức lực để thưởng thức những điều tuyệt diệu ấy nữa.
Hãy ngẫm nghĩ xem, nếu là bạn, bạn sẽ lựa chọn cách cố gắng vừa với sức của mình và sau đó thưởng thức buổi biểu diễn, hay là sẽ lựa chọn cách “liều mình” cố gắng để được vị trí tốt nhất, rồi đến khi buổi biểu diễn bắt đầu thì chìm vào giấc ngủ?
Xung quanh chúng ta, vẫn có biết bao người dành cả đời để theo đuổi sự nghiệp hoàn mỹ, theo đuổi những điều lớn lao, nhưng khi đạt được rồi mới nhận ra đó vẫn chưa phải là ý nghĩa thật sự của cuộc sống nhưng đã tiêu tốn cả một đời cho nó, lúc đó mới chua xót tự hỏi: “Có đáng giá không?”
Suy cho cùng, cả đời người là nên theo đuổi ‘những điều tuyệt mỹ’ hay sự bình an, yên ổn? Kỳ thực, cũng không có một câu trả lời chuẩn xác, bởi vì ai cũng không dám chắc kết quả của quá trình theo đuổi điều tuyệt mỹ hay sự bình an mới là tốt nhất cho bản thân mình.
Nhưng chúng ta có thể dựa vào kinh nghiệm của người khác để tìm ra con đường cho bản thân, tránh đi vào vết xe đổ.
Mục đích của đời người, không phải chỉ là vì được “ngồi ở chỗ tốt nhất” mà liều mạng, mà là sau khi tận tâm làm một điều gì đó thì có thể vui mừng thưởng thức, biết đủ là được rồi!
Nếu như có một ngày, bạn cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy không chịu nổi gánh nặng nữa thì bạn nên dừng lại, cân nhắc một chút và tìm cho mình một vị trí phù hợp trong cuộc đời!