Trong mắt cha mẹ, con cái mãi mãi là báu vật vô giá không gì sánh bằng. Dù cho cha mẹ không hoàn hảo hay khiếm khuyết, nhưng tình yêu thương cha mẹ dành cho con luôn hoàn hảo một cách tuyệt vời.
Một câu chuyện cảm động được chia sẻ rộng rãi trên mạng gần đây:
Đang ngồi chờ đến lượt mình giao dịch trong ngân hàng, giật mình vì tiếng một người phụ nữ: “Cô ơi, nghe thằng con tui nói trong điện thoại rồi điền giúp tui mấy cái thông tin trong tờ giấy này. Tui không biết chữ”.
Bên đầu dây kia, tiếng cậu con trai nói giọng vùng miền nên khó khăn lắm tôi mới nghe được hết tên và số tài khoản người nhận. Trước khi cúp máy cậu con trai không quên nói với theo: “Phải đủ 2,7 triệu nha mẹ”.
Bên này người mẹ trấn an: “An tâm, đủ 2,7 triệu”.
Người mẹ chỉ còn một chân, không biết chữ, đến cả tên mình cũng không thể tự viết… nhưng rất thương con. (Nguồn ảnh: kenh14)
Sau khi tôi ghi giúp hết các thông tin vào phiếu cho người phụ nữ ấy, bạn nhân viên ngân hàng nói với cô ấy: “Cô phải tự ký tên vào đây”. Người phụ nữ tỏ vẻ bối rối, đẩy tờ giấy qua tôi: “Hay cô ký tên giúp tôi luôn đi”. Nhân viên ngân hàng bảo: “Không được, cô phải tự ký vào, ghi cái tên thôi cũng được”. Người phụ nữ chần chừ rồi cũng ghi được một dòng chữ nguệch ngoạc trọn vẹn một cái tên. Cô lục hết các túi và lôi ra vài tờ tiền, vuốt phẳng phiu rồi dõng dạc đưa cho nhân viên ngân hàng đầy tự hào: “Cô cho tui gửi 2 triệu 7 cho con tui đi học”.
Lúc này tôi mới nhìn kỹ cô, một người phụ nữ đôi chân không lành lặn nhưng có trái tim người mẹ vừa vặn những yêu thương.
Thấy sống mũi cay cay.
“Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình…”.
Người mẹ chỉ còn một chân, không biết chữ, đến cả tên mình cũng không thể tự viết… nhưng rất thương con. Mẹ nâng niu từng tờ tiền nhăn nheo cất kỹ trong túi, đếm cẩn thận để gửi lên thành phố cho con, và tự hào khoe rằng “con tui đi học”. Có lẽ rằng, số tiền ấy chính là tất cả những gì còn lại trong túi mẹ, cũng chính là bao nhiêu mồ hôi nước mắt mẹ dành dụm được gửi cho con.
Mẹ nâng niu từng tờ tiền nhăn nheo cất kỹ trong túi, đếm cẩn thận để gửi lên thành phố cho con. (Ảnh minh hoạ: CafeF)
Đi suốt cuộc đời này, chẳng ai thương con như mẹ. Dù cho mẹ không lành lặn, mẹ còn khó khăn, thiếu thốn đủ thứ, nhưng chắc chắn rằng, mẹ không bao giờ để con phải khổ. “Khó khăn mẹ chịu, ngọt bùi phần con” – mẹ có thể hy sinh tất cả, vất vả bao nhiêu cũng được, miễn sao con sống đầy đủ và hạnh phúc!
Tôi bất giác nghĩ đến sự vô tâm của bản thân mình, của những đứa con chưa hiểu lòng cha mẹ…
Tôi nhớ, khi còn là một sinh viên học xa nhà, tôi không biết cách sống tiết kiệm và hay tiêu xài tiền bạc một cách hoang phí vào những thú vui vô bổ, những lần đi mua sắm, những buổi hẹn hò với bạn bè… Lúc đó, tôi không biết rằng, mẹ phải chắt chiu cả tháng trời, thức khuya dậy sớm tảo tần mới lo đủ được số tiền đó cho tôi.
Bởi vì, mẹ chưa bao giờ kể về những khó nhọc đó, luôn giữ chúng trong tâm và âm thầm chịu đựng, nên tôi cứ vô tư sống như vậy và vô tình khiến mẹ tổn thương. Còn mẹ, dù tôi có như thế nào, vẫn luôn dành cho tôi những điều tốt đẹp nhất. Mãi đến sau này, tôi mới hiểu ra tình yêu và sự hy sinh của mẹ vĩ đại đến nhường nào. Lúc ấy, trái tim tôi thắt lại, nhưng trong lòng sau đó như có một bông hoa hé nở, vì tôi đã hiểu sâu sắc giá trị của một điều quan trọng trong đời…
Có phải chăng, chính tình yêu thương vô điều kiện, sự bao dung của mẹ khiến con cái chúng ta nhiều lần không biết trân trọng và biết ơn. Ta đòi hỏi nhiều thứ từ mẹ, vô tâm với những vất vả khó nhọc mà mẹ hằng ngày trải qua. Thậm chí, có những khi, còn nổi nóng vô cớ mà cáu gắt cả với mẹ. Ta đâu biết rằng, những điều ấy đang làm tổn thương người yêu thương mình nhất trên đời.
“Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không?”
Theo Đại Kỷ Nguyên