Câu chuyện kể về một chàng trai và một cô gái đang ở độ tuổi thanh xuân cùng mắc bệnh ung thư và sắp qua đời. Họ gặp nhau ở bệnh viện rồi hàng ngày đều đem tia hy vọng về sự sống gửi cho nhau. Trước khi mất, hai người họ đã cùng thực hiện một ước định bí mật. Sau này, mẹ của cô gái và cha của chàng trai mới phát hiện ra bí mật này. Hãy cùng đọc câu chuyện cảm động về tình người này nhé!

img_201507050114180127Cha của Mai Hoa qua đời từ khi cô bé còn rất nhỏ. Vì không muốn Mai Hoa bị tủi thân, nên mẹ của Mai Hoa không tái giá mà một mực chịu khổ để nuôi nấng con gái trưởng thành. Mai Hoa cũng là một đứa trẻ hiểu chuyện, hầu như từ nhỏ đến lớn, cô bé không để mẹ phải phiền lòng. Sau này khi tốt nghiệp đại học, Mai Hoa lại dựa vào trí thông minh và khả năng của mình mà được làm quản lý cho một công ty nhỏ. Mặc dù thu nhập không quá cao, nhưng cuộc sống của hai mẹ con họ đã tốt hơn trước rất nhiều.

Nhưng số phận hết lần đến này lần khác đùa cợt mẹ con họ. Ngay lúc hai mẹ con họ đang hướng tới một cuộc sống tốt hơn thì một tai họa lại giáng xuống. Hôm đó Mai Hoa tan làm trở về nhà thì cảm thấy trong người không được khỏe, hai mẹ con họ đi đến bệnh viện kiểm tra. Kết quả khiến hai người rụng rời: Mai Hoa bị bệnh bạch cầu nặng. Khi nhận được kết quả xét nghiệm, mẹ của cô suýt rơi vào hôn mê bất tỉnh.

Nằm viện không bao lâu, bệnh tình của Mai Hoa đã chuyển biến xấu đi. Sau nhiều lần trị bằng hóa trị, tóc của Mai Hoa gần như đã rụng hết. Lúc này, cô đã hoàn toàn mất đi niềm tin vào cuộc sống. Vừa nghĩ đến cái chết, Mai Hoa lại nghĩ đến mẹ đã vì cô mà chịu khổ cực bao năm tháng, tim cô như nhỏ máu…Thế là, cô âm thầm hạ quyết tâm rằng nhất định phải chiến thắng được căn bệnh này.

Đúng vào thời điểm Mai Hoa cảm thấy hoang mang nhất, có một chàng trai cũng trạc tuổi Mai Hoa đã đi vào cuộc sống của cô và mang đến cho cô rất nhiều niềm vui và hy vọng. Chàng trai đó tên là Anh Quân. Anh Quân cũng là một bệnh nhân bị ung thư máu. Mặc dù phòng bệnh của Anh Quân cách khá xa phòng của Mai Hoa, nhưng xế chiều hàng ngày, hai người họ đều đến vườn hoa của bệnh viện dạo bộ cùng nhau.

Mai Hoa kể về cảnh đời của mình cho Anh Quân nghe, Anh Quân cũng kể về cảnh đời của mình, rất giống của Mai Hoa cho cô nghe: Cậu từ khi còn bé đã bị mất mẹ, là cha chịu cay đắng khổ cực nuôi cậu khôn lớn. Dường như chính số phận giống nhau ấy đã mang họ lại gần nhau hơn. Họ chia sẻ với nhau về ước mơ, sự nghiệp, và một chủ đề mà hai người cùng hướng tới đó là tình yêu.

Mỗi khi nói chuyện đến căn bệnh ung thư máu này, họ lại cảm thấy tương lai thật mù mịt. Họ không biết được mạng sống của mình còn có thể kéo dài được bao lâu. Nhưng họ không tuyệt vọng, mà trái lại họ khích lệ lẫn nhau, dũng cảm sống, vì mình, vì người thân và vì đối phương.

Cuối cùng vào một ngày nọ, Anh Quân đã mạnh dạn viết lên giấy gửi đến Mai Hoa một thỉnh cầu, đó là một giao ước đẹp đẽ. Đó là một ước định khiến cho cả hai linh hồn đều có thể yên lòng. Trải qua suy nghĩ thận trọng, Mai Hoa cũng cho rằng đây là một cách vô cùng tốt đẹp, thế là cô nhẹ nhàng gật đầu. Để ước hẹn kia được thực hiện, họ nhờ nhân viên chăm sóc mua cho mình một chiếc máy ghi âm, để ghi lại tất cả những lời muốn mà họ nói vào đó.

Thời gian mỗi ngày một trôi qua, bệnh tình của Mai Hoa càng ngày càng nghiêm trọng hơn. Vì để cứu con gái, mẹ của cô đã nghe theo lời đề nghị của bệnh viện là chuyển cô đến một bệnh viện tốt hơn. Trước ngày chuyển đi, Mai Hoa tìm gặp Anh Quân, đôi mắt của cả hai người đều tràn đầy nước mắt, nhưng họ vẫn cố để những giọt nước mắt không trào ra…Họ nắm tay nhau thật lâu, nhìn nhau mà không nói được lời nào. Cuối cùng, họ đều thốt lên một câu giống nhau: “Đừng quên ước định của chúng ta nhé!” Rồi họ trao cho nhau số điện thoại và chia tay nhau từ đây…

Mặc dù chuyển viện, nhưng với căn bệnh hiểm nghèo này, các bác sĩ dường như đã đành phải khoanh tay đứng nhìn. Không lâu sau, sinh mệnh của Mai Hoa đã đi đến giai đoạn cuối cùng. Trước khi qua đời, Mai Hoa khốn khổ kể với mẹ của mình câu chuyện ước định của cô và Anh Quân. Cô nói: “Mẹ ơi! Con cảm ơn mẹ đã cưu mang con suốt cuộc đời này! Kiếp này không đền đáp được công ơn của mẹ, con xin kiếp sau lại được là con gái của mẹ! Con và Anh Quân đã có một ước định với nhau, chính là sẽ phải sống thật tốt. Nhưng mà giờ đây, con không thể nữa rồi. Con hy vọng mẹ có thể thay con làm một việc, đó là giả làm con mà gọi điện cho Anh Quân mỗi ngày để cổ vũ, khích lệ niềm tin cho anh ấy, giúp anh ấy chiến thắng bệnh tật. Đây là chiếc máy ghi âm của con, khi nào bệnh tình của Anh Quân khỏi, mẹ hãy bật lên nghe mẹ nhé!” Nói xong những lời này, Mai Hoa mỉm cười ra đi…

Nghe những lời nói cuối cùng của con gái, mẹ cô ngồi bần thần thật lâu. Bà vốn đã có dự định sẽ đi theo con gái, nhưng giờ đây bà lại nghĩ: “Đây là tâm nguyện cuối cùng của con gái, mình nhất định phải giúp con gái hoàn thành tâm nguyện này!” Chính suy nghĩ này đã khiến cho bà kiên cường hơn rất nhiều.

Vào đúng thời khắc mẹ của Mai Hoa cầm điện thoại gọi cho Anh Quân thì điện thoại của Mai Hoa lại reo lên. Đầu dây bên kia là giọng của một người đàn ông: “Mai Hoa phải không? Anh là Anh Quân đây, bệnh tình của em có khá hơn chút nào không? Hôm nay bệnh viện nói rằng, bệnh tình của anh đã có chuyển biến tốt hơn, cứ thế này chẳng bao lâu nữa anh sẽ được ra viện em ạ!”

Nghe xong những lời này, mẹ của Mai Hoa giàn giụa nước mắt. Bà lặng im một lát rồi cố gắng nói với giọng vui vẻ: “Em là Mai Hoa đây, bệnh của em cũng có chuyển biến tốt hơn nhiều rồi!”  Hai người họ ở hai đầu dây nói rất nhiều những lời cổ vũ khích lệ nhau.

Sau khi việc của con gái xong xuôi, mẹ của Mai Hoa vẫn giữ lời hứa với con gái. Bà tìm hiểu thêm về căn bệnh của Anh Quân để dành những lời động viên khích lệ mỗi khi có điện thoại gọi đến. Ở đầu dây bên kia, giọng của người đàn ông mỗi khi cất lên cũng đều là những lời nói khích lệ cổ vũ động viên tinh thần cho Mai Hoa chiến thắng bệnh tật.

Mẹ của Mai Hoa thầm nghĩ: “Anh Quân đúng là một chàng trai tốt bụng lại khéo hiểu lòng người, chẳng trách Mai Hoa lại có nguyện ý như vậy. Chỉ tiếc là …Nhưng không biết máy ghi âm này của con bé chứa đựng điều gì?” Đã mấy lần bà định bụng sẽ bật lên nghe nhưng sau rồi lại không đành thất hứa với con gái.

Nửa năm trôi qua, Anh Quân nói rằng bệnh tình của cậu đã khỏi hẳn, còn mẹ của Mai Hoa vì để cổ vũ cho Anh Quân nên cũng nói bệnh tình mỗi ngày một khôi phục và cũng đã khỏi.

Đó là một buổi chiều thứ 7, mẹ của Mai Hoa lại nhận được điện thoại, ở đầu dây bên kia nói: “Mai Hoa à! Chiều ngày mai chúng ta gặp nhau ở công viên gần bệnh viện nhé! Em nhớ là hãy mang máy ghi âm đi nhé!”

Mẹ của Mai Hoa do dự một hồi lâu và cuối cùng cũng đồng ý với lời đề nghị này. Bà quyết định nói rõ chân tướng cho Anh Quân biết để cậu ta biết rằng Mai Hoa đã phải dụng tâm như vậy, Anh Quân nhất định phải sống tốt để không phụ lòng của con gái mình.

Ngày hôm sau, mẹ của Mai Hoa đến công viên đã hẹn từ rất sớm. Bà ngồi chờ ở ghế đá thật lâu, nhưng thật lạ là cả công viên người đi qua đi lại thật vắng vẻ. Ngoại trừ một người đàn ông trung niên ra thì ngay cả một thanh niên cũng không có. Thời gian chậm chạp trôi qua, trời đã tối, mẹ của Mai Hoa cảm thấy sốt ruột trong lòng cuối cùng bà quyết định đứng lên ra về. Nhưng ngay khi vừa đi qua người đàn ông đang đi đi lại lại kia, bà nghe thấy ông đang lẩm nhẩm nói: “Mai Hoa thật là không giữ đúng lời hứa, đến giờ này mà vẫn còn chưa thấy đến!” Nói xong, ông lại thở dài một tiếng.

Mẹ của Mai Hoa đứng khựng lại và hỏi: “Chào anh! Xin hỏi có phải anh đang đợi Mai Hoa phải không ạ?”

Người đàn ông mở to mắt nhìn bà rồi nhẹ nhàng gật đầu. Mẹ của Mai Hoa trong thoáng chốc đã hiểu ra, bà cất giọng hỏi: “Anh có phải là cha của Anh Quân không?” Người đàn ông tỏ ra nghi hoặc trước câu hỏi của bà nhưng vẫn gật đầu…

Mẹ của Mai Hoa liền nói ra tất cả chân tướng sự thật trong thời gian qua. Không ngờ, ngay khi bà còn chưa nói dứt lời thì khuôn mặt của người đàn ông kia đã trở nên trắng bệch. Ông chăm chú nghe rồi cắn nhẹ vào môi của mình, một hồi lâu mới cất lời: “Sau khi Mai Hoa rời đi mấy hôm, Anh Quân cũng có nhờ tôi đóng giả nó để gọi điện cho Mai Hoa mỗi ngày, khích lệ cổ vũ tinh thần cho cô bé sống tốt. Hóa ra…Suốt nửa năm qua, chúng ta đều cố gắng duy trì một câu chuyện hư ảo sao…?”

Mẹ của Mai Hoa dường như không thể tiếp nhận được sự thật thảm khốc này, bà đờ đẫn choáng váng người, chỉ thốt lên câu: “Sao?” rồi bà ngất đi.

Khi mẹ của Mai Hoa tỉnh dậy thì bà đã ở trong bệnh viện, bên cạnh là cha của Anh Quân. Cha của Anh Quân lấy ra chiếc máy ghi âm rồi nói: “Bây giờ là thời điểm để nghe xem bọn trẻ đã nói những gì nào?” Nói xong, cha của Anh Quân bật máy ghi âm lên để cả hai người cùng nghe.

Từ trong máy ghi âm là giọng khàn khàn của Mai Hoa và Anh Quân được phát ra: “Cha! Mẹ! Khi hai người nghe được những lời này thì chúng con có lẽ đã không còn ở trên thế gian này. Chúng con biết rằng bệnh của mình là không thể chữa trị được rồi, khả năng khỏi bệnh là vô cùng thấp. Trước khi rời khỏi thế gian này, điều duy nhất chúng con không buông bỏ được chính là cha và mẹ. Hai người đã khổ cực nuôi chúng con khôn lớn nhưng lại không được hưởng qua một ngày được báo đáp. Chúng con xin lỗi cha mẹ và mong rằng sau khi chúng con ra đi, cha và mẹ có thể gắn bó với nhau, chăm sóc cho nhau để sống đến bạc đầu. Đây là ước nguyện duy nhất và cuối cùng của chúng con. Việc này là do chúng con cố ý sắp xếp như vậy, hy vọng cha mẹ không trách chúng con. Đời người, ai rồi cũng phải ra đi nên mong cha mẹ đừng buồn vì chúng con. Cuối cùng, chúng con chúc cha mẹ hạnh phúc!”

Nghe xong những lời này, mẹ của Mai Hoa và cha của Anh Quân đều nhạt nhòa nước mắt và nhìn nhau mỉm cười…

Theo NTDTV, Daikynguyenvn