Chúng ta ai cũng từng trải qua tuổi thanh xuân đầy biến động, như những ấu trùng muốn thoát ra vỏ kén để vươn mình thành cánh bướm chao liệng tự do. Đó là cả một quá trình dài, buộc chúng ta phải trả giá bằng rất nhiều nỗi đau và nước mắt.
Có bao giờ bạn tự hỏi, trong cuộc sống này, liệu có ai trưởng thành mà không một lần cảm thấy đau đớn, tiếc thương?
Ngay cả khi họ đứng trước mặt bạn và khẳng định rằng họ chưa hề trải qua bất kì một đau khổ nào, liệu bạn có tin vào điều đó? Chắc chắn là không. Vì hơn ai hết, bạn hiểu rằng, cuộc sống này luôn tràn ngập những nỗi đau. Và chỉ trong đau khổ, con người mới có thể trưởng thành.
Lúc còn bé, bạn thường cảm thấy đau đớn khi bị mắng, khi thấy bản thân không được đối xử công bằng, thường bị so sánh với những người bạn không thích… Thậm chí, bạn chỉ muốn chết đi khi thấy đứa bạn mà bạn không ưa được bố mẹ mua cho bộ xếp hình yêu thích. Chỉ mới bé xíu thôi, chúng ta đã có cả triệu lý do để đau khổ.
Lớn lên một chút, bạn thấy buồn bã vì cô bạn thân thiết bỗng có thêm một bạn thân mới, hoặc đứa mà bạn thầm thích trong lớp bao nhiêu năm trời lại tay trong tay với một người khác.
Hoặc tồi tệ hơn, bố mẹ bạn bỗng nhiên không còn yêu nhau nữa, họ cãi nhau hàng ngày, họ có những người mới bên cạnh, còn bên cạnh bạn bỗng nhiên chẳng còn ai. Lớn thêm một chút, bạn hiểu rằng nỗi đau cũng sẽ lớn thêm, như cái cây càng lớn thì càng phải hứng chịu những đợt gió mạnh hơn.
Rồi khi mối tình đầu tan vỡ, bạn nghĩ có lẽ đây là nỗi đau lớn nhất mà bạn phải trải qua trong đời. Bạn thấy cả thế giới như sụp đổ và chẳng còn niềm vui, bạn tràn ngập những nỗi đau và trống rỗng vô cùng.
Rồi khi bạn lập gia đình, bạn bỗng hiểu ra rằng những nỗi đau mà bạn trải qua lúc trước chẳng là gì cả khi bạn phải chứng kiến nỗi đau của những người mà bạn yêu thương. Chẳng hạn khi con bạn đang vật vã trong cơn sốt, hoặc bắt đầu đau khổ khi tan vỡ mối tình đầu, hoặc chống chọi lại những cô đơn của tuổi trưởng thành như bạn ngày xưa. Lúc đó, bạn mới thấm thía thế nào là nỗi đau thực sự.
Nhưng như thế vẫn chưa phải là tất cả. Rồi đến một ngày bố mẹ – người mà bạn cứ nghĩ sẽ ở bên mình cả đời – bỗng ra đi. Lúc đó bạn sẽ hiểu bản thân mình đã ích kỉ và hời hợt như thế nào. Bạn chỉ còn biết hối hận và trách móc bản thân. Bạn thực sự không muốn trưởng thành nữa. Bạn tự hỏi cuộc đời này phải trải qua bao nhiêu nỗi đau, thống khổ nữa mới có thể kết thúc? Qua bao đau khổ nữa bạn mới có thể trưởng thành?
Nhưng cũng như thời gian, những nỗi đau rồi sẽ dần trôi qua, dù những vết tích của nó vẫn luôn còn đó, đánh dấu những cột mốc trong cuộc đời của bạn. Rồi một ngày khi nhìn lại, bạn sẽ tự hỏi rằng mình đã trải qua những điều đó như thế nào? Và bạn đã trưởng thành từ lúc nào?
Có phải là từ khi bạn biết cách chịu đựng để không bật khóc thành tiếng khi bạn nhìn thấy người mình thích tay trong tay với người khác? Hay khi bạn cắt phăng đi mái tóc dài và bắt đầu biết yêu thương bản thân hơn khi mối tình đầu tan vỡ? Có phải bạn đã trưởng thành khi bạn có thể chịu đựng ngày càng nhiều những nỗi đau? Có phải càng nhiều nỗi đau thì bạn lại càng trưởng thành?
Lúc này bạn nhận ra, bạn chỉ thực sự trưởng thành khi học được cách chấp nhận. Bạn chấp nhận thua cuộc, chấp nhận mình không phải là người giỏi nhất, không phải là người xinh đẹp nhất.
Bạn chấp nhận rằng bố mẹ bạn không còn yêu nhau, bạn chấp nhận những người mới bước vào cuộc sống của bạn, chấp nhận rằng bạn chẳng còn được yêu thương như trước, chấp nhận rằng bạn vĩnh viễn mất đi một ai đó, chấp nhận để họ ra đi, chấp nhận cả những nỗi đau. Bởi vì nỗi đau là một phần của cuộc sống. Không có những nỗi đau bạn chẳng thể nào biết được thế nào là hạnh phúc thực sự.
Cũng như sau cơn mưa mới có cầu vồng, chỉ khi chấp nhận được những nỗi đau và vượt qua nó, xem đó là một phần cuộc sống, thì bạn mới có được hạnh phúc. Đừng bao giờ sợ hãi hay ngần ngại những cơn gió lớn mà chỉ muốn bé nhỏ như cỏ dại mãi mãi chẳng đơm hoa kết trái. Hãy vươn xa như những cây cổ thụ. Dù phải chịu đựng nhiều hơn những giông bão nhưng cũng sẽ có được nhiều hơn những tia ánh dương ấm áp.
Tuệ Tâm (s/t)
Tinhhoa