Con người luân hồi chuyển kiếp chắc chắn sẽ có lúc làm điều không phải, bởi vậy từ đó mà gây nghiệp và khổ nạn cho bản thân và chịu rủi ro, nhưng vẫn còn cách để hóa giải…

Budhha(Ảnh: Internet)

Kỷ Quân, tự là Hiểu Lam, là một học giả, một nhà văn thời đại nhà Thanh. Trong sách “Duyệt vi thảo đường bút ký” ông có viết về chuyện một người thường hay cứu giúp người khác, cuối cùng nhờ đó tự cứu được bản thân mình. Đến nay câu chuyện vẫn có tác dụng giáo dục to lớn. Nội dung câu chuyện như sau:

Huyện Hiến có một người họ Sử, mọi người đã quên mất tên ông, nên thường gọi ông là lão Sử. Lão Sử mặc dù là người không câu nệ tiểu tiết, nhưng rất chính trực, khinh thường những hạng người tiểu nhân hèn hạ mặt dày mày dạn.

Hôm ấy, ông đang trên đường từ sòng bạc về nhà, đi tới chỗ chợ phiên thì thấy một gia đình từ nông thôn đến. Cả nhà ấy có 3 người: chồng, vợ và một đứa bé, ba người bồng bế nhau đang khóc thảm thiết. Những người hàng xóm của nhà ấy giới thiệu nói: “Vì mắc nợ bọn cường hào ác bá, người chồng phải bán vợ lấy tiền trả nợ. Vợ chồng nhà ấy rất thương yêu nhau, khó lòng bỏ nhau được; hơn nữa đứa nhỏ vẫn còn bú mẹ, đang trong lúc ly biệt cho nên đau buồn“.

Lão Sử hỏi: “Mắc nợ bao nhiêu?“. Người gần đó trả lời: “Thiếu nợ 30 lượng“. Lão Sử hỏi: “Định bán người vợ bao nhiêu tiền?“. Trả lời: “Bán 50 lượng, làm vợ lẽ người khác“. Lão Sử lại hỏi: “Có thể không bán cô ta, để cô ta về nhà được không?“. “Vừa mới viết khế ước xong, còn chưa giao tiền, cũng chưa lăn dấu tay, nếu trả tiền thì có thể chuộc lại“. Lão Sử lập tức lấy 70 lượng vừa mới đánh bạc thắng được lúc nãy giao cho người chồng, bảo: “Ta cho các vị 30 lượng trả nợ, còn 40 lượng cho thêm để các vị về nhà duy trì cuộc sống. Không cần phải bán vợ nữa“.

Người chồng nhận được 70 lượng. Hai vợ chồng nhà ấy vô cùng cảm ơn lão Sử. Sau đó, mời lão Sử về tận nhà, làm gà dâng rượu chiêu đãi nồng hậu. Người chồng tranh thủ bế đứa bé đi, mắt ra hiệu cho người vợ, ý là “hết lòng báo đáp” công ơn của lão Sử. Người vợ gật đầu, rồi ngầm bóng gió. Lão Sử biết được, lập tức trang trọng, nghiêm túc nói: “Lão Sử ta ngày xưa từng là ăn cướp, sau này làm sai nha. Ta từng giết người không hề chớp mắt. Giờ nếu thừa nước đục thả câu, làm ô nhục phụ nữ, thì quả là không còn chút tính người. Việc như thế này, thật không thể làm được!”. Không nói nhiều lời, quay đầu đi thẳng.

Nửa tháng sau, chỗ lão Sử ở nửa đêm phát cháy. Khi ấy đang là mùa thu, nhà nào nhà nấy lương thực và củi đốt đều chất thành đống thành chồng. Gió giúp thế lửa, bốn phía lửa cháy dữ dội. Lão Sử và vợ con tự thấy không thể nào chạy thoát, chỉ còn cách ngồi chờ chết. Đột nhiên họ nghe thấy trong không trung tiếng một người nói: “Thần núi Đông gửi văn kiện khẩn cấp, nói rõ: nhanh chóng đến các gia đình đã dự định sẽ thiêu hủy, chỉ trừ gia đình lão Sử, không thể thiêu hủy nhà lão Sử“. Kế tiếp chợt nghe thấy tiếng ầm ầm, bức tường phía sau nhà lão Sử đổ sập thành một lỗ lớn, lão Sử liền tay trái đỡ vợ, tay phải ôm con, nhảy ra ngoài, tựa như trên người có cánh, nhảy một cái vọt ra rất xa.

Đến khi lửa tắt, mọi người xem xét thống kê lại, số những người bị lửa thiêu chết chiếm 9 phần. Một nhà lão Sử đều là người may mắn sống sót. Trong nhà ông, quần áo lương thực vv… đều không hư hao tổn thất gì cả. Tu bổ lại bức tường sau nhà, thế là rất nhanh chóng đã phục hồi nguyên trạng ban đầu.

Những người ở gần đó đều chắp tay chữ thập, vui mừng cho nhà lão Sử, nói: “Chúng tôi lúc ấy còn cười thầm lão Sử là một tên ngốc: đem 70 lượng, không đắn đo suy nghĩ cho người không hề quen biết! Không ngờ rằng: ông dùng 70 lượng mà cứu được mạng sống của 3 người nhà ông! Cần phải cảm tạ thần linh phù hộ!”.

Kỷ Quân tả đến đây, đặc biệt nói: “Tôi cho rằng, một nhà lão Sử đã được thần linh phù hộ, đó là điều chắc chắn. Công Đức cho tiền chiếm 4 phần, công đức cự tuyệt sắc dục, không làm ô uế vợ người khác chiếm 6 phần“.

Do đó có thể thấy được: cứu người chính thực là tự cứu mình. Cự tuyệt sắc dục, không làm ô uế phụ nữ, giữ mình thanh khiết tự ràng buộc bản thân, càng là đạo lý làm người cực kỳ trọng yếu. Người ta nói một câu, thần linh đều nghe thấy. Người ta làm một việc, thần linh đều nhìn thấy. Thiện ác chắc chắn có báo ứng, đến giờ thì sẽ tới!

 

Theo Minhbao