Từ xưa đến nay, ái tình và những chuyện nam nữ luôn là thứ khiến người ta phải động lòng. Nhưng những thứ văn chương chứa đầy dâm sắc ấy quả thực là gây hại cho người ta, thậm chí mang họa tới cho tổ tông con cháu.
Tổ tiên hành thiện tích đức, đời sau sẽ sinh ra hiếu tử hiền tôn, phúc đức vẹn toàn. Ngược lại, tổ tiên hành ác, họa sẽ giáng lên đầu con cháu, khiến cả gia tộc đều phải chịu liên lụy, những ví dụ loại này trong các sách cổ nhiều không kể hết.
Khi đã làm những việc bất nhân bất nghĩa, tổ tiên dù bao thế hệ tích phúc tích đức đều sẽ bị hủy trong chốc lát. Điều gì lại mang đến hậu quả nghiêm trọng như vậy?
Sáng tác dâm thư khiến cả nhà gặp tai ương
Vào những năm Vạn Lịch triều Minh có một vị tiến sĩ họ Trương, đã đọc qua rất nhiều kinh thư, cũng rất có tài văn chương, thơ phú. Tiếc rằng, ông ta không đem tài học vấn đi theo con đường chân chính, mà lại thích sáng tác văn thư dâm loạn rồi phát hành cho mọi người đọc, mê hoặc rất nhiều dân chúng địa phương.
Ông Trương rất chịu khó sáng tác, sách bán được rất chạy, bạc tiền kiếm được cũng không ít, nên luôn cảm thấy dương dương tự đắc, cho rằng mình chỉ viết một số sự tình giả dối hư ảo, không ảnh hưởng đến ai, cũng sẽ không gây tổn hại đến âm đức của mình.
Thế rồi vào một buổi tối, ông Trương nằm mộng thấy một sự việc hết sức kỳ quái, nhưng lại rất chân thật. Ông mơ thấy người cha đã khuất của mình, mặt mũi tái nhợt, đi đến gặp ông trách cứ: “Đứa con bất hiếu này, ngươi viết những thứ dâm thư đó, khiến thế nhân lấy giả làm thật, hoa mắt say mê, tâm tồn tà niệm, làm bại hoại đạo đức của con người.
Ngươi vốn dĩ tiền đồ xán lạn, quan lộ hanh thông, phúc thọ lâu dài, nhưng lại vì sáng tác những thứ dâm thư đó, nên đều đã bị tước sạch rồi. Phúc đức tổ tiên tích lại bao đời trong nháy mắt cũng đều đã bị ngươi hủy hết. Bây giờ chúng ta biết phải làm sao?”.
Ông Trương bừng tỉnh, khiếp sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh, trong lòng vừa kinh vừa sợ, cũng không biết phải làm như thế nào. Không lâu sau, ông cùng gia quyến ngồi thuyền tới Phúc Kiến để nhậm chức tri huyện thì giữa đường gặp gió lớn, thuyền bị gió to đánh lật úp và chìm nghỉm, cả nhà không một ai sống sót.
Một cây bút của văn nhân, dùng đúng chỗ có thể giáo hóa chúng sinh, dùng sai chỗ tất gây bại hoại luân lý, tạo nghiệp vô cùng. Con người sỡ dĩ khác với cầm thú, là bởi vì con người có đạo đức, có thể biết luân lí làm người, có thể phân biệt thiện ác, thế nhưng, những sách báo dâm loạn làm mê hoặc thế nhân, không chỉ hủy hoại danh tiết của chính mình, còn liên lụy tới tổ tông, con cháu.
Trong lịch sử còn rất nhiều trường hợp khác, cũng vì sáng tác những thứ văn thư dâm loạn, phỉ báng Thánh hiền mà phải chịu báo ứng. Dưới đây là một số ví dụ:
Thi Nại Am viết “Thủy Hử truyện”, trong tác phẩm đã dùng không ít bút mực miêu tả quá trình gian dâm, trộm cướp, giết người rất tường tận cụ thể, chẳng khác gì hối thúc người ta trộm cướp tà dâm. Kết quả là con trai, cháu trai, chắt trai của Thi Nại Am sinh ra tất cả đều bị câm.
Lý Tông Ngữ, tác giả cuốn “Hậu Hắc Học”, thích nhất là phản bác ngôn luận của các bậc tiền nhân và Thánh hiền, ngụy biện thị phi, tạo thành cách nói dị thường đi ngược lại với đạo lý để đạt được uy tín danh lợi. Một đời của ông sống trong nghèo khổ, thất vọng và cô độc, cuối cùng phải chết một cách bi thảm.
“Mẫu Đơn Đình” kể chuyện một đôi trai gái yêu nhau bỏ trốn, hơn nữa văn chương dùng từ ngữ hoa lệ, ai ai cũng thích đọc, cũng vì thế mà chịu nhận ảnh hưởng, từ đó phản đối lễ giáo, truy cầu tình ái. Điều đó khiến nhiều người ngộ nhận việc dâm dật thành hành vi phong nhã. Sau khi tác giả cuốn sách là Thang Hiển Tổ qua đời, có người từng chết đi sống lại kể rằng đã chứng kiến cảnh ông ấy bị giam tại phòng tối nơi âm phủ, chịu cảnh thiêu đốt, nóng đến mức không chịu nổi, da bị nứt đến mức lòi cả thịt, vô cùng thống khổ.
Tác giả “Tây Sương Ký” là Vương Thực Phủ, có sở trường miêu tả chuyện nam nữ tư tình vụng trộm, khiến rất nhiều người sau khi xem xong truyện này liền khởi dâm tâm tà niệm. Người ta lưu truyền rằng tác giả chỉ vì soạn cuốn sách này mà bị dưới âm khiển trách, chưa viết xong đột nhiên vô cớ ngã vật ra, tự mình cắn lưỡi mà chết.
Viết ra những tác phẩm ca ngợi những chuyện tình vụng trộm, đề xướng tà dâm. Việc này chính là gây hại cho người đọc, làm bại hoại đạo đức xã hội. (Ảnh: Tiexue)
Nguyên tác giả “Hội Chân Ký” là Nguyên Chẩn, vì muốn lấy vợ là người em họ Thôi Oanh Oanh nhưng không được, lấy làm căm phẫn mà sáng tác nên truyện ký này, đem em họ ra làm nhân vật chính, vừa để gièm pha em họ và những người có hành vi yêu đương vụng trộm.
Điều đó khiến nàng Thôi Oanh Oanh trong sạch không tỳ vết phải chịu nhục ngàn thu, lại cũng khiến nam nữ thanh niên đời sau bắt chước theo việc hẹn hò vụng trộm. Có người nói Nguyên Chẩn lúc chết cực kỳ đau đớn khổ sở, chết rồi lại bị sét đánh nhằm trúng thi thể để báo ứng.
Kim Thánh Thán, sống vào cuối triều Minh đầu triều Thanh, từng bình giải ca ngợi “Thủy Hử truyện”, “Tây Sương Ký”, “Kim Bình Mai”…, vốn là những cuốn sách hối dâm xướng loạn. Vốn dĩ ông là người tài trí nhanh nhạy, nhưng thay vì viết bài ca ngợi đạo đức, lại chuyên viết bình giải dâm thư ướt át. Do đó sau này bị triều đình giam ngục, khi chết chịu cực hình tra tấn khủng khiếp, người thân và họ hàng của ông cũng vì thế mà bị họa tru di.
>>> Bậc thầy tướng số: Phạm tội tà dâm, vận mệnh một đời hủy trong giây lát
D. H. Lawrence là một nhà tiểu thuyết, nhà soạn kịch nổi tiếng của nước Anh. Ông vốn là một người tài hoa xuất chúng, đã sáng tác nên rất nhiều bộ tiểu thuyết và hí kịch nổi tiếng. Tuy nhiên, sau này khi viết bộ sách “Người tình của phu nhân Chatterley”, trong đó dùng văn từ tỉ mỉ miêu tả quá trình ngoại tình và loạn tính ngoài hôn nhân.
Sách này từng bị chính phủ các nước phê phán, liệt vào loại sách đồi trụy và cấm xuất bản, phát hành. Sau 1 năm viết xong bộ tiểu thuyết này, Lawrence đã mắc bệnh hiểm nghèo mà chết vào tháng 3/1930, lúc đó ông mới chỉ 44 tuổi.
-***-
Cổ nhân nói: “Vạn ác dâm vi thủ“, ý rằng vạn điều ác thì tà dâm đứng đầu. Con người ta, chỉ một niệm dâm dục, sẽ dẫn khởi nhiều ác niệm, làm ra những chuyện không còn liêm sỉ, đi ngược với luân lý, các loại ác nghiệp cũng từ đó mà sinh ra.
Viết những ngôn luận tà dâm, tà niệm, kích động ham muốn dục vọng của người khác, khiến người khác rơi vào u mê, chính là đang gây tội nghiệp nặng, sẽ phải vào địa ngục chịu tội. Một khi nghiệp báo đã đến thì hối hận cũng không kịp!
Trong xã hội ngày nay, có thể thấy rằng đâu đâu người ta cũng nói cũng viết về những chuyện về dâm loạn, tình dục… Sách báo, tác phẩm văn học nghệ thuật, phim ảnh, truyền hình đều lấy đó làm đề tài nóng bỏng thu hút độc giả. Như vậy đủ để thấy nhân loại đang đứng trước bờ vực nguy hiểm như thế nào!
Theo Daikynguyenvn