Tôi biết rằng, có một số người nghe đến “công năng đặc dị” liền phản cảm, bởi họ vốn dĩ không tin. Điều này không trách mọi người, nhưng tôi khuyên bạn, không nên vội vã phủ định nó, vì có nhiều điều “tin là có” sẽ tốt hơn cho bạn.

công năng đặc dị, Bài chọn lọc,

Có một vấn đề là, tôi chỉ ở một trình độ nhất định dự đoán được vận mệnh người khác, nhưng không cách nào biết trước vận mệnh của mình, tai họa của tôi không lâu sau đã ập đến.

Từ bé đã xuất hiện công năng đặc dị, nhưng cũng vì nó mà tai họa bất ngờ ập đến.

Năm 1970, tôi sinh ra tại một thôn trang nhỏ ở Đông Quan, Thiểm Tây. Từ khi bắt đầu hiểu biết những chuyện xung quanh, siêu năng lực của tôi liền hiển lộ.

Ví dụ như khi tôi 3, 4 tuổi, liền có thể dùng mắt nhìn xem trong bụng thai phụ đang mang là nam hay nữ, trăm lần như một, không hề nhìn nhầm. Khi lên 8 tuổi, tôi lại có thể thấy cơ thể người phát sáng. Cơ thể phát sáng được gọi là “hỏa thể“, trên thực tế là trường khí của con người.

Tôi có thể thông qua màu sắc, cường độ của trường khí mà đại khái phán đoán người đó có phẩm chất đạo đức ra sao, khỏe mạnh hay không, vận khí tốt hay xấu.

Vị trí phát quang của thân thể thường nằm ở chính giữa đỉnh đầu, nhìn từ trên xuống như một ngọn nến, người bình thường vầng hào quang có đường kính 30-50 cm như một cái trường khí.

Trường khí của con người tỏa ra năng lượng. Vào thời điểm một người sắp chết, độ sáng sẽ rất yếu, ảm đạm, cho đến khi toàn bộ biến mất, người này như vậy là xem như đã chết hoàn toàn.

Độ sáng sẽ theo trạng thái của con người mà biến đổi sắc diện. Ví như khi người ta bi bệnh nó sẽ phát ra màu đen xám, người khỏe mạnh thì phát ra màu trắng sữa hoặc trắng xám. Người trong thời điểm vận rủi, màu sắc phát ra rất ảm đạm, tản ra năng lượng rất yếu, còn khi người ta có vận may, lại phát sáng chói lóa màu đỏ. Có một số người có quyền cao chức trọng hoặc tướng tá, tôi phát hiện ra “hỏa thể” của họ là màu tím, hơn nữa rất mạnh, vượt xa người bình thường.

Người đầu tiên phát hiện tôi có công năng đặc dị là mẹ tôi. Khoảng năm 1980, bởi vì tôi dự đoán đúng dì hai và dì ba của tôi là sinh con trai hay sinh con gái. Thế là mẹ tôi đi nói với mọi người rằng tôi có con mắt âm dương, có thể thấy thai phụ là sinh nam hay nữ.

Dần dần nổi danh, ở thôn tôi nổi tiếng là “thầy cúng nhỏ tuổi”. Rất nhiều người muốn sinh con trai, đều tìm đến tôi để nhờ xem thai nhi trong bụng là giới tính gì. Lúc đó tính tình tôi còn con nít, thích đùa dai, thế là mặc kệ ai tới tìm, tôi cũng xem, tất cả đều nói là con trai.

Kết quả rất nhiều người bị lừa, sau đó sinh con gái, lãng phí vô ích cho kế hoạch sinh con. Nhưng cái đó cũng không ảnh hướng đến danh tiếng của tôi. Vì cũng có rất nhiều người mong ước con trai. Sau khi sinh được con như ý, thì vui mừng truyền khắp nơi danh tiếng của tôi.

Đến năm tốt nghiệp tiểu học, tôi đã trở nên rất nổi danh. Ngày nào cũng có người đến tìm tôi xin giúp đỡ. Có một số đi cả ô tô, ở những nơi xa vài trăm km như Tây An, Vị Nam.

Những người này ngoài việc nhờ tôi xem giới tính thai nhi, còn hỏi về tài vận của họ, vận làm quan, bệnh tật… Tôi căn cứ theo độ phát sáng của từng người mà phỏng đoán, chính xác cũng đến 8, 9 phần.

Còn nói thêm, vào lúc vừa tốt nghiệp tiểu học, bất kể là đến tìm tôi xem giới tính thai nhi hay là hỏi sự tình khác, mẹ tôi đều lấy tiền của người ta, khoảng 5 đến 10 đồng.

Vào thời điểm đắt khách, một tháng tôi có thể kiếm cho nhà mình đến hàng ngàn đồng. Thu nhập này vào những năm 80 là thuộc hộ khá giả. Cũng chính vì thế, cha mẹ cho tôi nghỉ học 1 năm ở nhà mà “an tâm” kiếm tiền. Nếu như theo cách như vậy mà làm, thì tối đa 5 năm nữa, tôi sẽ thành một ông “thầy cúng” chuyên nghiệp.

Láng giềng hàng xóm rất tôn kính tôi. Cũng không cần đi trồng trọt buôn bán, tôi chỉ cần ở nhà múa mép, cũng có được cuộc sống giàu sang. Nhưng vấn đề là, tôi chỉ ở một trình độ nhất định dự đoán được vận mệnh người khác. Nhưng không cách nào biết trước vận mệnh của mình, tai họa của tôi không lâu sau đã ập đến.

Mùa hè năm 1984, một vị bí thư đảng ủy họ Từ được điều đến quê tôi. Ông ta nghe tôi có thể xem giới tính thai nhi, nên nhờ tôi đoán cho đứa con dâu đang mang thai 4 tháng. Ông nói hy vọng sinh con trai, nếu là con gái thì sẽ phá thai.

Lúc này tôi 14 tuổi, còn không biết quan trường hiểm ác. Thế là tôi dựa theo thói quen cũ, lừa gạt Từ bí thư, nói con dâu ông ta mang thai nhi là con trai, khiến ông ấy yên tâm chờ đến lúc sinh hạ cháu trai.

Kỳ thực tôi xem rất rõ ràng con dâu ông mang thai nhi là con gái. Nhưng tôi đã theo thói quen mà nói là trai, cũng bởi vì tôi rất ghét việc phá thai. Tôi phát hiện hào quang của cán bộ kế hoạch hóa gia đình rất quái dị, đó là một loại ánh sáng màu đen cực mạnh, khiến cho tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.

Giao thừa Tết âm lịch năm 1985, con dâu Từ bí thư sinh ra con gái làm cho ông ta vô cùng tức giận. Vì cả nhà họ là cán bộ nên không dám sinh con thứ 2, nói cách khác họ không bao giờ có cháu nữa. Cho nên cả nhà bọn họ sinh lòng thống hận tôi. Tuy nhiên cũng không đến mức muốn tìm tôi báo thù.

Qua tết âm lịch không lâu, tôi đã tìm được bạn gái. Đó là người con gái ở cùng thôn, hơn tôi 2 tuổi, rất xinh đẹp. Hai bên cha mẹ đều rất ưng ý mối lương duyên này.

Tôi là lần đầu tiên trong đời yêu đương, khi đó tuổi lại nhỏ, không biết chuyện. Buổi tối lúc ngồi tâm sự với người yêu, tôi mang chuyện lừa gạt Từ bí thư kể cho bạn gái nghe. Ai ngờ hôm sau chuyện này truyền khắp thôn. Chuyện này sớm đồn đến tai Từ bí thư.

Biết là tôi cố ý lừa bịp ông, họ Từ vô cùng căm tức. Thế là vận mệnh bi thảm của tôi bắt đầu từ đó.

Từ bí thư lệnh cho đồn công an lập cho nhà tôi một bản án, tội danh “tuyên truyền mê tín dị đoan, lừa gạt quần chúng”. Cha mẹ, anh trai cùng chị gái tôi đều bị ép án tù, thời hạn 1 năm.

Bởi vì tôi khi ấy tuổi nhỏ, không đủ điều kiện xử phạt, nên bị xử nửa năm lao động cải tạo. May mắn bà nội tôi vì già yếu mà thoát được tội danh này, bằng không cả nhà đều gặp họa rồi.

Tuổi còn nhỏ, không có quan hệ thân thích gì. Tại trại tạm giam và nơi giáo dục lao động, tôi đều phải chịu rất nhiều khổ cực.

Thời gian đó, tôi thường xuyên ăn không đủ no, bị tù nhân cùng phòng bắt nạt. Khi ngủ còn bị tiểu tiện lên đầy người, hôi thối không sống nổi. Cán bộ quản giáo cũng liên tục hạch sách tôi, luôn đem công việc nặng nhất mệt nhất giao cho tôi, còn thường xuyên phạt đứng…

Tôi vốn từ nhỏ được người ta tôn kính đã quen, thoáng chốc rơi vào tình cảnh này, khó mà chịu đựng được. Khi ấy mỗi ngày đều nghĩ đến chuyện tự sát, không muốn sống nữa. Tuy rằng có công năng đặc dị nhưng lọt vào cảnh này, nó nào có tác dụng gì đâu?

Cắn răng chịu đựng hơn mấy tháng, đại khái là giữa tháng 7 năm 1985, cuối cùng mãn hạn tù giáo dưỡng, tôi được thả về nhà. Tôi tự nhủ chuyến này có thể thở dài nhẹ nhõm rồi, ai ngờ đây cũng là khởi đầu của những tháng ngày cực khổ nhất.

Vừa về đến nhà mấy ngày, còn chưa kịp đi thăm cha mẹ, một người họ hàng làm trong chính quyền chạy đến nhà. Ông bảo tôi: “Tranh thủ thời gian nhanh trốn đến nơi khác! Họ Từ còn nhớ mối hận với tôi, đang chuẩn bị âm mưu hại tôi lần nữa!”

Ở trong trại giáo dưỡng tôi đã quá sợ rồi, tôi không bao giờ dám nghĩ mình sẽ lần nữa vào tù. Thế là vét hết trong nhà vẻn vẹn hơn một ngàn đồng, tôi chạy ra đường lớn quá giang một chiếc xe tải, suốt đêm đi đến Tây An.

công năng đặc dị, Bài chọn lọc,

Có câu nói rằng: “Cấp thiết như chó nhà có tang, mù mịt như cá lọt lưới”, đó chính là tâm trạng của tôi khi đến Tây An. Mãi đến ngày thứ 2 sau khi xuống xe, đứng ở hồ sen ven đường, người người qua lại, tôi mới nhận ra một điều. Tại nơi rộng lớn như Tây An, cái gì cũng xa lạ, ai cũng không quen biết, ta phải sống như thế nào đây?

Kỳ thực không cần nói đến chuyện sinh tồn, ngay cả chỗ ở cũng là chuyện nan giải. Năm 1985, tôi còn chưa có chứng minh thư. Quy định ngày đó, ở nhà trọ, khách sạn phải kiểm tra giấy tờ tùy thân, tôi đi đâu làm giấy chứng nhận nhân thân đây? Cho nên ở Tây An không có nhà trọ nào chịu nhận tôi. Cuối cùng không còn cách nào, tôi đành ngủ ngoài trời. May mắn trên người có mang theo tiền, còn có thể mua đồ ăn.

Cứ như vậy, tôi ở lại Tây An, ban ngày không có chuyện gì làm, nên đi lang thang, dạo quanh hàng quán, buổi tối thì ngủ ở trên ghế dài ở công viên. Ai ngờ, cuộc sống như vậy vừa trải qua 3 ngày, tôi lại lần nữa rơi vào cảnh tuyệt vọng.

Ở Tây An đến ngày thứ 4, khoảng hơn 10h đêm, tôi đang loay hoay tìm chỗ ngủ trong công viên, thì không biết từ đâu xuất hiện 4, 5 thiếu niên. Họ vây tôi vào giữa mà đánh, một người trong số chúng dùng 1 cục gạch, hung ác đập mạnh vào đầu tôi. Không kịp nói lời nào tôi lăn ra hôn mê bất tỉnh. Khi tỉnh lại, những người kia đã không thấy đâu, tiền cũng không cánh mà bay…

(Còn nữa)

Xem tiếp Phần 2