Ngay khi tôi còn nhỏ, tôi đã phải đối mặt với hết tai họa này đến tai họa khác. Với nhiều người, bất cứ thảm họa nào trong số chúng cũng có đủ lý do để giết họ. Nhưng những bất hạnh đó đã tôi luyện tôi trở thành như hôm nay, và đặt một nền tảng vững chắc cho tôi đắc Đại Pháp.

songnui

(Ảnh minh họa từ internet)

Câu chuyện của một học viên Pháp Luân Đại Pháp

Tôi xin kể về những trải nghiệm trong suốt cuộc tìm kiếm lâu dài của tôi và một số thiển ngộ của tôi trong quá trình tu luyện.

Trong quá khứ, tôi đã đi vào núi nhiều lần và cố gắng tu luyện đơn độc để hoàn thiện bản thân. Để tìm một sư phụ đã giác ngộ, tôi đã đi khắp nơi ở Trung Quốc, từ vùng núi phía Bắc đến vùng biển phía Nam, và ghé thăm các ngôi chùa cổ. Tôi cũng đã xuất gia và trở thành một nhà sư, thậm chí là sư trụ trì trong một ngôi chùa. Bên cạnh tất cả những điều đó, tôi cũng đã kinh nghiệm với nhiều loại khí công. Sau đó, cuối cùng, tôi gặp được chính Pháp cực kỳ quý báu, Pháp Luân Công. Quá trình tìm kiếm lâu dài, đau khổ đã cho tôi biết quý trọng một cách thực sự và sâu sắc rằng Đại Đạo này thật không dễ tìm. Vì vậy tôi sẽ tiếp tục con đường tu luyện của mình cho đến viên mãn.

Trong thời thơ ấu, tôi thường xuyên trải nghiệm những hiện tượng kì lạ và bất thường khi nguyên thần tôi rời khỏi thân thể. Nhìn lên bầu trời, tôi thường tự hỏi với tâm trí còn non nớt của tôi rằng: “Bầu trời lớn đến thế nào? Nó vô biên?” Hơn nữa, tôi nghĩ về sự trống trải hư vô khủng khiếp khi một người phải chết sau một cuộc đời chỉ có mấy chục năm.

Sau đó, trong cuộc sống gian truân và bề bộn của mình, tôi luôn nhớ đến một số khoảnh khắc trong thời thơ ấu. Chỉ những thời điểm đó là khoảng thời gian khiến tôi hạnh phúc. Khi tôi 10 tuổi, mẹ tôi và sau đó là những người thân thích của tôi qua đời, từng người từng người một. Từ thời điểm đó, tôi cảm thấy như thể là tôi bị rơi xuống mặt biển đang nổi sóng dữ dội.

Khi học tiểu học, sau khi nghe câu chuyện về Lỗ Ban (một nghệ nhân và nhà phát minh ở Trung Quốc cổ đại; một bán Thần trong niềm tin dân gian), tôi ý thức được khái niệm tu luyện. Đó chỉ là một ý tưởng mơ hồ; mọi người không nói gì về tu luyện trong thời gian đó. Đó chỉ là điều đến từ nơi nào đó sâu thẳm trong tôi. Thỉnh thoảng, vào lúc nửa đêm, tôi đi vào trạng thái định. Vì vậy tôi trải nghiệm sự mở rộng của không gian và nhìn thấy những người thân quá cố của tôi trở về thăm tôi.

Sau đó, khi tôi lớn lên, tu luyện đã trở thành đề tài ngày càng phổ biến trong các cuộc hội thoại. Tôi biết hơn một chút về nó nhưng không có một vị thầy tốt để theo học. Qua năm tháng, tôi đã chịu đựng nhiều khổ nạn trong cuộc sống, điều mà tôi sẽ không kể rõ chi tiết ở đây. Nhưng tôi sẽ mô tả ngắn gọn một số trải nghiệm của tôi có liên quan đến tu luyện. Lần đầu tiên khi tôi đến núi Đại Hưng An Lĩnh ở phía bắc Trung Quốc, tôi đã tự mình tu luyện ở đó mà không có vị thầy nào. Bằng cách nào đó, tôi đã đạt được tầng thứ tu luyện tương đối cao “Nãi bạch thể” và đắc được một số năng lượng, hay là Công. Chỉ sau khi tôi trở thành một học viên Đại Pháp, tôi mới nhận ra rằng có nhiều học viên Pháp Luân Đại Pháp có thể đạt đến tầng thứ đó chỉ trong một vài ngày. Khi tôi ở đó, một Giác Giả đến quan sát tôi nhưng không dám làm sư phụ của tôi. Có lẽ ông ấy biết rằng tôi được rằng tôi có tiền duyên trở thành một đệ tử Đại Pháp.

Khi tôi xuống núi, toàn bộ Trung Quốc bị tràn ngập với đủ loại khí công. Tôi bắt đầu trôi dạt như một khinh khí cầu từ loại khí công này đến loại khí công khác, nhưng không môn nào trong số chúng thỏa mãn được tôi. Vì vậy tôi nghĩ rằng có lẽ tôi cần tập trung vào một môn trong số chúng để đạt được điều gì đó chính đáng từ nó. Do đó, tôi chú tâm học một trường khí công ở Bắc Kinh. Nhưng không lâu sau, tôi nhận ra rằng họ cũng chạy theo danh tiếng và lợi lộc. Nó giống như tôi đã rơi vào động quỷ. Khi những điều tồi tệ đến với tôi, tôi bị tê liệt và không thể cử động được nữa. May mắn thay, khi điều đó xảy ra, tôi suy nghĩ với chính niệm và sau đó tôi có thể thoát khỏi. Nhưng có lúc, tôi cảm thấy như thể tôi đang rơi vào và sau đó thoát ra từ một động quỷ, nhưng lại rơi vào một động quỷ khác ngay sau đó, và cuộc sống của tôi liên tục gặp nguy hiểm. Những trải nghiệm này là một phần lý do tại sao bây giờ tôi trân quý Pháp Luân Đại Pháp hơn cả cuộc sống của tôi.

Sau khi tìm kiếm một vị thầy giỏi khắp Bắc Kinh một cách vô vọng, tôi đến miền Nam và gặp một Đạo sĩ ở Lão Sơn. Ông ấy bắt đầu tu luyện bằng cách nuốt Đan (thuốc luyện đan) từ sư phụ của ông ấy. Ông ấy thuộc về trường phái mà sư phụ chỉ truyền lại cho một người đồ đệ duy nhất (pháp môn đơn truyền). Ông ấy đã đạt được trình độ đắc Đạo nhất định, nhưng ông không truyền kiến thức của ông ấy với người ngoài. Điều duy nhất ông ấy dạy tôi là một vài kỹ thuật hời hợt để nâng cao sức khỏe. Rồi tôi đi về phía Nam đến tỉnh Giang Tây. Tôi leo lên lên hết núi này đến núi khác, đi bộ hàng trăm dặm. Tôi gần như đã ngã xuống vách núi nhiều lần. Một ngày vào buổi trưa, tôi đã tới đích. Tôi hy vọng gặp được một vị lão tăng, khoảng hai hay ba trăm tuổi. Mặc dù vị lão tăng thường không gặp người lạ, nhưng ông ấy đã đồng ý gặp tôi. Vì ông ấy không tu luyện bản thể nên trông ông ấy rất già. Da ông ấy nhăn không thể tả nổi, tay của ông có một vết thương lớn được băng lại bằng băng dính, đồng tử trong mắt ông đã giãn ra, nhưng ông vẫn còn sống. Giữa mùa hè nóng nực, vị lão tăng này vẫn mặc một áo khoác mùa đông cũ kỹ và bẩn thỉu. Nếu ông ấy muốn thức dậy và đi lại, ông ấy phải vịn vào một vật gì đó. Trong cuộc gặp gỡ giữa chúng tôi, ông ấy thì thầm với tôi bằng một thổ ngữ cổ về làm cách nào để đạt được trí huệ. Rồi ông ấy hỏi: “Con còn câu hỏi nào nữa không?” và tôi đã trả lời là “Không”. Sau đó một lúc, vị lão tăng ra hiệu cho tôi đi khỏi và cho tôi một cuốn sách cổ nói về việc làm thế nào để thoát khỏi cái chết. Lúc đó tôi đã tu luyện đến trên trung tầng của ‘thế gian Pháp’ nên tôi đã không đọc sách của ông ấy.

Sau đó tôi trải qua một khoảng thời gian chán nản và đau khổ. Tôi đã trải qua quá nhiều năm vô ích để tìm kiếm một vị sư phụ đã giác ngộ, người có thể giúp tôi giải quyết các khúc mắc đã cản trở tôi thăng tiến trong tu luyện. Nói cách khác, tôi không còn phù hợp với xã hội nữa. Từ đó, tôi không còn nghĩ về mọi thứ như cách mà hầu hết mọi người trên thế giới nghĩ, dường như không có nơi nào dành cho tôi trong xã hội con người. Tôi rất đau khổ khi bị cô lập ở giữa; tôi tự hỏi đến khi nào thì sự chịu đựng của tôi mới kết thúc .

Tiếp tục cuôc tìm kiếm của mình, tôi gặp một người thuộc Song Chỉ Thiền Phái ở tỉnh Sơn Đông. Người đàn ông này thành thạo một loại võ thuật và có thể nâng cơ thể ông trên hai ngón tay với đầu chúc xuống và hai chân thẳng đứng lên. Ông ấy cũng có thể làm vỡ gạch bằng cách phun nước ra từ miệng. Nhưng ông ấy chỉ có thể dạy tôi ngoại công chứ không có tu nội, vì vậy khóa giảng của ông ấy không thu hút tôi. Trên các núi ở Giang Tây, tôi đã học một vài kỹ thuật của các môn ngoại công. Chúng có hiệu quả theo cách của chúng, nhưng không thể chỉ dẫn cho tôi tu luyện ở cao tầng. Vì vậy sau một thời gian tôi đã từ bỏ chúng.

Lúc đó, tôi đã chịu tất cả những đau khổ, vượt qua rất nhiều sương gió. Không còn lựa chọn nào khác, tôi trốn tránh đến một vùng núi để tu luyện đơn độc một lần nữa. Thời gian đó tôi đến núi Trường Bạch. Lúc đó Pháp Luân Đại Pháp đã bắt đầu truyền rộng ra trong xã hội Trung Quốc, nhưng tôi đã không biết điều đó. Sau đó, sau khi tôi trở thành một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ Lý nói với tôi rằng một vị Thần đã lên núi để gặp tôi nhưng ông ấy không thể nhận tôi làm đệ tử. Đó là khoảng thời gian cô độc và kì diệu của tôi khi ở vùng núi đó.

Sau đó, tôi từ bỏ tất cả bụi trần và trở thành một nhà sư ở tỉnh An Huy. Ban đầu, ngôi chùa này có một long mạch tự nhiên. Nhưng để kiếm tiền, vị sư trụ trì trước đây đã đồng ý xây một khách sạn ở đó để thu hút du khách. Long mạch đã bị phá hủy vì việc xây dựng, rồi tà linh ập đến và chiếm toàn bộ ngôi chùa. Vì tôi có ý định trong sáng là trở thành một nhà sư, không muốn tiền bạc hay bất cứ thứ gì, tà linh trong chùa không thể làm hại được tôi.

1

(Ảnh minh họa từ internet)

Một ngày trong chùa, tôi đột nhiên nghe có tiếng nói ‘Pháp Luân Công’. Nó chạm vào một cái gì đó sâu thẳm trong tôi nhưng đến đó là hết. Tôi chưa từng thấy ai tập Pháp Luân Công cũng chưa từng nghe điều gì về các quyển sách. Nửa năm nữa trôi qua và tôi chuyển tới một ngôi chùa khác. Ở đó, một phụ nữ đã tham dự khóa giảng Pháp chín ngày của Sư Phụ ở Hợp Phì đã đưa cho tôi bản sao sách Pháp Luân Công. Chúng tôi chưa bao giờ gặp nhau trước đây. Cô ấy nói rằng cô ấy đột nhiên có một sự thôi thúc không thể hiểu nổi để đến riêng ngôi chùa này nên đã bắt xe lửa trong nhiều ngày để đến đó. Theo cách tình cờ này, cuối cùng tôi đã tiếp xúc với Đại Pháp. Ngay thời điểm mở sách ra, tôi biết rằng tôi đã được trao cho một kho tàng vô giá. Sau khi đọc xong, suy nghĩ đầu tiên của tôi là ‘Đức Phật Di Lặc’ (vị Phật tương lai) đã đến thế giới này! Tôi đã tìm thấy Ngài’. Điều này giống như một câu nói của người Trung Quốc: ‘Bạn có thể đi một đôi giày sắt để tìm kiếm nhưng không tìm thấy; khi thời điểm đến, bạn nhất định tìm thấy nó’. Có vẻ như cuối cùng tôi đã dễ dàng tìm thấy điều tôi đã tìm kiếm bấy lâu nhưng không thành, nhưng, khi nhìn lại, tôi nhận ra thật sự không dễ dàng gì.

Tôi chỉ miêu tả sơ lược con đường tôi đã tìm kiếm Đại Pháp. Tôi không có ý nói đến nhiều khổ nạn mà tôi đã trải qua trong đời. Ngay khi tôi còn nhỏ, tôi đã phải đối mặt với hết tai họa này đến tai họa khác. Với nhiều người, bất cứ thảm họa nào trong số chúng cũng có đủ lý do để giết họ. Nhưng những bất hạnh đó đã tôi luyện tôi trở thành như hôm nay, và đặt một nền tảng vững chắc cho tôi đắc Đại Pháp. Chúng cũng giúp tôi trở nên kiên định và tinh tấn hơn trong tu luyện. Nhiều người không nhận ra chúng ta may mắn như thế nào khi chỉ có một chút ít can nhiễu từ các tà linh trong tu luyện Đại Pháp của chúng ta. Nhũng linh thể tà ác này đã gây ra nhiều trở ngại trong nhiều cách tu luyện khác nhau. Sư phụ Lý đã thanh lý hết tất cả chúng và luôn luôn bảo hộ chúng ta trong suốt quá trình tu luyện. Điều duy nhất Ngài yêu cầu chúng ta là từ bỏ các chấp trước. Đây là điều không thể tưởng tượng trong quá khứ.

Sau khi trở thành một học viên Đại Pháp, tôi đã trở về với cuộc sống thường ngày để tu luyện. Tôi đến Mỹ vì một mối duyên tiền định. Khi gặp tôi ở Mỹ, Sư phụ Lý nói với tôi: ‘Hãy buông bỏ tất cả quan niệm hậu thiên mà anh có. Nếu không, chúng sẽ trở thành chướng ngại cho tu luyện của anh’. Tôi luôn giữ lời Sư phụ trong tâm và nhất tâm tu luyện Đại Pháp. Sư phụ đã nói trong sách của Ngài: ‘Tôi nói rõ cho chư vị một chân lý: toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người’. Nếu một người không phải là một phần của Đại Pháp, anh ta sẽ không hiểu ý nghĩa thực sự của những lời này. Tôi muốn buông bỏ tất cả những định kiến con người để có thể trở thành một phần của Đại Pháp. Chỉ khi tôi thay đổi cách nghĩ người thường và tìm thấy bản ngã thực sự của mình, tôi mới có thể thực sự kiểm soát được bản thân.

Học Viên Pháp Luân Công

(Học viên Pháp Luân Công Đài Loan. Ảnh: Falun Dafa)

Tôi là một phần của Đại Pháp, mặc dù tôi chỉ là một hạt bụi nhỏ trong vũ trụ vô biên. Tôi biết rằng quá trình tu luyện đồng thời cũng là quá trình Đại Pháp tạo ra tôi. Ở tầng thứ cá nhân, đó là tại sao tôi chọn tu luyện bản thân một cách tinh tấn. Với Đại Pháp, đó là cách Đại Pháp chọn và phương pháp Đại Pháp dùng để tạo ra tôi. Đại Pháp cho tôi cuộc sống, trí huệ và mọi thứ tôi có. Tôi không thể xem Đại Pháp từ quan điểm người thường, điều duy nhất tôi có thể làm là đồng hóa với Đại Pháp và hòa tan vào trong Pháp.

Gần đây, nhiều trường học khí công đã xuất hiện; hầu hết chúng chạy theo tiền bạc và danh tiếng, và sẽ không thể đứng vững trước thử thách của thời gian. Trong trường hợp Pháp Luân Công, thậm chí sau hơn một năm rưỡi dài [tính đến thời điểm viết bài này] của cuộc đàn áp tàn bạo và bị cố gắng loại trừ ở Trung Quốc, phần lớn các học viên Pháp Luân Đại Pháp vẫn kiên định tiếp tục việc tu luyện của họ. Các học viên ở Trung Quốc đang dùng máu thịt của mình để thỉnh nguyện một cách hòa bình cho Đại Pháp. Thậm chí trong khi bị đánh đập tàn bạo, họ không những không đánh trả lại mà thay vào đó vẫn kiên nhẫn giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công, nói với mọi người trên thế giới rằng ‘Pháp Luân Công là tốt’. Nếu đây không phải là một chính Pháp về tu luyện, không ai có thể chịu đựng được cuộc đàn áp tàn bạo đến như vậy. Ngày càng nhiều người bắt đầu hiểu ra và tập luyện Pháp Luân Công bên ngoài Trung Quốc. Đó là vì bất cứ ai còn lương tâm thì có thể liên hệ đến các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp ‘Chân-Thiện-Nhẫn’.

Theo chanhkien.org

Pháp Luân Đại Pháp, thường gọi là Đại Pháp hoặc Pháp Luân Công, là môn rèn luyện tinh thần và thể chất theo các nguyên lý Chân Thiện Nhẫn.

Pháp Luân Đại Pháp giúp nâng cao đạo đức, cải thiện sức khỏe và khai sáng tâm linh, kết hợp giữa “Tu dưỡng tâm tính & Luyện tập thân thể” nên còn gọi là pháp môn Tu Luyện.

Pháp Luân Đại Pháp là pháp môn tu luyện Phật gia (không phải Phật giáo). Pháp Luân Đại Pháp không tôn giáo, không chính trị, phù hợp tối đa với mọi tầng lớp xã hội, việc theo học hoàn toàn là tình nguyện.

Pháp Luân Đại Pháp đã được phổ truyền tạị hơn 140 quốc gia và vùng lãnh thổ, đem lại lợi ích to lớn cho hàng trăm triệu người, nhưng lại bị đàn áp phi lý vô nhân đạo tại Trung Quốc, trái với công ước quốc tế về quyền con người.

>> Vạn năm một thuở thênh thang cổng trời