Sau thời Xuân Thu, Thúc Tôn Báo làm tướng quốc nước Lỗ, nhận được sự tín nhiệm rất lớn của vua nước Lỗ, không kể sự việc lớn nhỏ đều do ông quyết định.
Thúc Tôn Báo có một nô bộc gọi là Thụ Ngưu, người này thông minh hoạt bát, tâm ý rất hợp với Thúc Tôn Báo, do vậy Thúc Tôn Báo rất vừa lòng, mà anh ta cũng thường thường tự ý dùng danh nghĩa Thúc Tôn Báo làm điều xằng bậy, mọi người đều sợ anh ta.
Thúc Tôn Báo có người con tên Vương, Thụ ngưu mười phần đố kỵ anh ta, muốn hại chết anh ta. Có một ngày, Thụ Ngưu theo Vương đi bái kiến vua Lỗ, vua Lỗ rất vui vẻ Vương, lại ban cho một chuỗi ngọc. Vương nhận ân sủng mà sợ không dám đeo lên để Thụ Ngưu đi hỏi Thúc Tôn Báo. Thụ Ngưu không đi hỏi, anh ta nói dối Vương rằng: ” Tôi đã thỉnh ý của phụ thân anh rồi, phụ thân anh nói, được vua ban cho là vinh diệu của anh, anh có thể đeo.”
Vậy là Vương đeo lên chuỗi ngọc. Lúc này, Thục Ngưu lại nói với Thúc Tôn Báo: ” Vì sao ngài không để Vương đi bái kiến vua Lỗ?” Thúc Tôn Báo nói: ” Vương còn quá trẻ, có tư cách gì đi gặp vua Lỗ đây?” Thụ Ngưu đảo mắt nói:” Vương đã nhiều lần bái kiến vua Lỗ rồi, vua còn ban cho một chuỗi ngọc, hiện đang đeo trên người.”
Thúc Tôn Báo vừa nghe thì cực kỳ tức giận. Không hỏi han gì phụ thân mà tự mình gặp vua là hành vi vượt lễ giáo. Vậy là ông phái người gọi Vương tới, quả nhiên nhìn thấy Vương đeo chuỗi ngọc, ông không xét nguyên do biện bạch gì, hạ lệnh giết Vương.
Sau khi Vương chết, Thụ Ngưu lại đố kỵ người anh thứ 3 của Vương – Bính, cũng muốn hại chết anh ta. Có một lần Thúc Tôn Báo cho Bính đúc một cái chuông, Bính không dám đánh chuông, nên để Thụ Ngưu đi thỉnh ý của Thúc Tôn Báo. Thụ Ngưu không đi thỉnh ý, anh ta lừa Bính rằng: ” Tôi đã hỏi qua rồi, phụ thân anh đồng ý anh đánh chuông hưởng nhạc.” Được vậy Bính đi đánh chuông hưởng nhạc. Thúc Tôn Báo nghe thấy tiếng chuông, tức giận nói:” Hắn cũng quá vô lễ rồi, không thỉnh ý ta, tự tư tự lạc mà đánh chuông” rồi hạ lệnh đuổi ra khỏi nhà.
Bính rời nhà rồi sang nước Tề, ở nước Tề một năm. Thụ Ngưu thấy Bính không chết, tâm lại nghĩ ra một kế, anh ta giả trang Bính thỉnh tội, thỉnh cầu Thúc Tôn Báo tha thứ cho Bính. Thúc Tôn Báo cũng rất nhớ con mình, nên đồng ý để Bính về nhà. Ông phái Thụ Ngưu đi nước Tề đón Bính, Thụ Ngưu không đến nước Tề, giữa đường anh ta quay trở lại. Anh ta đến gặp Thúc Tôn Báo rồi nói: ” Tôi vất vả khổ sở tới được nước Tề, thật là không dễ gì tìm ra Bính, muốn đưa anh ta về nhà. Không ngờ, Bính tức giận, nói là không về, tôi khổ sở giãi bày nhưng có lẽ anh ấy sẽ không trở về.”
Thúc Tôn Báo nghe vậy thì lửa giận bốc lên 3 trượng, ông giậm chân chửi lớn: ” Nó không biết cái gì là tốt xấu, lưu lại nó còn tác dụng gì.” Vậy là ông phái người đi nước Tề giết chết Bính.
Hai đứa con của Thúc Tôn Báo đều chết rồi, ông càng sủng ái Thụ Ngưu. Không lâu, Thúc Tôn Báo gặp trọng bệnh, Thụ Ngưu đứng bên hầu hạ, Thụ Ngưu không để bất cứ ai vào thăm hỏi Thúc Tôn Báo, anh ta nói với mọi người: ” Thúc Tôn Báo tâm phiền não có bệnh, không muốn nghe nói gì cả, ai cũng không muốn gặp.” Thụ Ngưu không cho Thúc Tôn báo ăn uống gì, không quá vài ngày, Thúc Tôn Báo chết đói.
Sau khi Thúc Tôn Báo chết rồi, Thụ Ngưu không phát tang, anh ta trộm tiền tài châu báu, mang theo thân tín chạy đến nước Tề.
Thúc Tôn Báo thân là tướng quốc nước Lỗ, được vua Lỗ rất tín nhiệm, không quản việc lớn nhỏ đều do ông quyết định. Nhưng ông dùng sai Thụ Ngưu gian nịnh, kết quả dẫn đến diệt cả nhà, tiền mất, hai con đều chết, bản thân thì chết đói, cực kỳ bi thảm! Vô luận là người nào đều nên gần người quân tử, xa rời tiểu nhân, mới có thể bảo trì được bình an!
Tg: Lục Chân