Vào ngày 25-5-2009, một số điều kỳ lạ đã xảy ra tại thành phố Phượng Thành, tỉnh Liêu Ninh.
Bà Vương, khoảng 60 tuổi, đang đạp xe đạp khi một xe ôtô đâm sầm vào bà. Bánh trước của xe đi qua mắt cá chân bên trái. Người lái xe hoảng sợ và lùi xe lại, vì thế lại lăn qua mắt cá chân của bà.
Người lái xe hốt hoảng nhảy ra khỏi xe và nói, “Chúng ta tới bệnh viện thôi!” Bà Vương kéo chân phải của bà ra từ bên dưới xe đạp, và nói, “Không sao đâu. Tôi là một học viên Pháp Luân Công. Tôi bình thường.” Thậm chí những người đứng xem còn nói, “Mắt cá chân của bà bị chèn qua hai lần. Làm sao bà ấy có thể cảm thấy bình thường nhỉ?” Vào lúc đó, bà Vương cử động chân trái của mình, cố gắng nhấc lên và xoay mắt cá chân. Bà nói, “Tôi không sao. Mắt cá chân bình thường và tôi không đau chút nào.” Nó thật là thần bí với mọi người ở đó. Họ nói với bà, “Đúng là điên! Nó là một vụ tai nạn nghiêm trọng. Bà không tới bệnh viện, cũng như không đòi hỏi anh ta tiền ư?”
Người lái xe vẫn còn hoảng hốt và nói, “Tôi sẽ đưa bà tiền. Bà có thể đòi hỏi bất kỳ cái gì bà muốn, nhưng đừng trình báo tôi. Tôi tới để giải quyết vấn đề từ tỉnh An Huy. Tôi đang vội trở về, nên tôi lái xe hơi nhanh. Nếu bà trình báo tôi, tôi không thể trở về nhà.” Anh ấy cầu xin bà Vương và yêu cầu giải quyết ngoài pháp luật. Bà Vương an ủi anh ấy, “Anh không cần lo lắng về tiền. Tôi không tới bệnh viện, và sẽ không đòi hỏi chút tiền nào cả. Tôi tập luyện Pháp Luân Công. Sư Phụ của tôi chăm sóc tôi. Tôi không có vấn đề gì. Anh có thể đi.”
Ảnh: Học viên Pháp Luân Công
Vào lúc đó, điện thoại di động của người lái xe đổ chuông. Sếp của anh ấy hỏi: “Cậu đang ở đâu?” Anh ta trả lời hào hứng, “Tôi gặp một người tốt hôm này.” Khi sếp của anh hỏi anh điều gì xảy ra, anh trả lời, “tôi đã đụng phải một người.” Ông sếp hỏi người kia thế nào. Người lái xe hét lên, “mọi thứ đều tốt. Bà ấy tập Pháp Luân Công. Xe ô tô đi qua mắt cá chân của bà tới lui. Bà ấy vẫn bình thường!” Anh ấy phấn khởi tới mức mà anh không biết cám ơn ai.
Người lái xe nắm lấy tay bà Vương và nói, “Tôi phải chở bà về nhà. Tôi sẽ thăm bà sau. Tôi thật lòng biết ơn.” Bà Vương đưa anh ấy một ít tài liệu giảng thanh chân tướng về Đại Pháp và nói, “Để Đại Pháp mang may mắn tới cho anh!” Người lái xe nói một cách phấn khởi, “Cám ơn Đại Pháp! Nếu bà không tập Pháp Luân Công, tôi đã gặp rắc rối lớn! Đại Pháp đã cứu bà, và tôi!”
Nguồn : Minh Huệ Net(http://vn.minghui.org/news/8709-dai-phap-da-cuu-ba-va-toi.html)