Bài của một học viên tỉnh Vân Nam, Trung Quốc

Tôi cảm nhận hạnh phúc lớn lao từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, vì nó cho phép tôi thoát khỏi cái chết và sau đó cải thiện sức khoẻ và nâng cao tinh thần của tôi. Hai phần ba tóc của tôi đã bị rụng, nhưng bây giờ đã mọc đen và dầy trở lại, cho dù sợi ngắn sợi dài. Nhưng tôi vẫn cảm thấy đẹp, vì đó là do Đại Pháp đã ban cho tôi.

Vào mùa hè 2009, tôi được 24 tuổi, có một nghề nghiệp ổn định và một khởi điểm tốt cho nghề nghiệp của tôi. Tôi có những hy vọng lớn lao cho tương lai của mình. Tuy nhiên một ngày kia, tôi thình lình bị bất tỉnh nơi sở làm. Nhiều cuộc xét nghiệm tại các bệnh viện khác nhau khám ra tôi bị bệnh bạch cầu (leukemia). Tôi rất chấn động, và tuyệt vọng và chỉ còn biết khóc. Mẹ tôi lao đến bệnh viện và cũng không làm gì được ngoài khóc với tôi.

Dưới sự thúc giục của gia đình và bạn bè, tôi quyết định theo lời khuyên của các bác sĩ và ghi danh vào một bệnh viện để làm trị liệu hóa học. Thể theo các chuyên gia về bạch cầu, toàn bộ quá trình trị liệu hóa học gồm bảy giai đoạn. Không ai có thể bảo đảm thành công, nhất là đợt điều trị đầu tiên. Sau khi hoàn tất bảy giai đoạn trị liệu, phần đời còn lại của người bệnh cũng không chắc chắn. Hơn nữa, phải tốn rất nhiều tiền để qua trọn quá trình đó; giai đoạn đầu tốn khoảng 50,000 nhân dân tệ. Đây là một gánh nặng cho gia đình tôi với tiền của hạn hẹp. Với sự giúp đỡ từ bạn đồng nghiệp và thân nhân, chúng tôi cũng góp nhặt được 50,000 nhân dân tệ.

Hai thân nhân là học viên Đại Pháp đã đến gặp tôi ba ngày trước khi tôi nhập viện để điều trị bằng hóa trị liệu. Họ nâng tinh thần tôi lên bằng cách nói về các nguyên lý của Đại Pháp. Nói với tôi về ý nghĩa của đời người và lý do đằng sau các bệnh tật, họ khuyên tôi làm sao đối diện với bệnh tật của tôi và tương lai. Tôi trước đây đã nghe nói về Đại Pháp, nhưng chưa bao giờ bước vào cánh cửa tu luyện. Sau khi nghe họ, tinh thần của tôi đã lên rất nhiều.

Học Viên Pháp Luân Công đang luyện công tập thể
Học Viên Pháp Luân Công đang luyện công tập thể

Ngày đầu tiên nhập viện, tinh thần tôi xuống thấp nhất vì các triệu chứng dường như càng tệ hơn. Tôi không hứng thú ăn và chảy nước mắt khi nhìn thấy ánh sáng. Tôi cũng cảm thấy buồn nôn, chóng mặt và vô cùng mệt mỏi. Da của tôi vàng, và tôi bị chảy máu lợi. Lỗ tai tôi lùng bùng, và đầu tôi bị đau như muốn chẻ đôi. Toàn thân tôi đầy vết xuất huyết và bầm máu. Mẹ tôi đỡ tôi, và chúng tôi cùng khóc.

Sau đó tôi nghĩ về một trong hai người thân mà đã đến thăm tôi, một đệ tử Đại Pháp vào tuổi 70. Tôi gọi điện thoại ông. Ông đã đến phòng bệnh của tôi một giờ sau đó. Ông bước vào với một nụ cười lớn trên mặt và bánh mì hấp trên tay. Ông hỏi tôi liệu tôi đã ăn gì chưa. Tôi lắc đầu. Ông đưa cho tôi bánh, và tôi bắt đầu ăn. Chúng rất ngon và tôi ăn một mạch bốn cái.

Sau đó tôi thình lình cảm thấy một luồng hơi ấm chạy toàn thân từ đầu đến ngón chân. Tất cả các triệu chứng bệnh đều biến mất một cách mầu nhiệm. Khi tôi nói với người thân này rằng tôi cảm thấy như thế nào, ông ta nói, “Các đệ tử Đại Pháp tất cả đều có Pháp thân của Sư phụ che chở cho. Cháu có tiền duyên với Đại Pháp. Sư phụ từ bi đã thanh lý những thứ xấu trên thân cháu. Cháu phải biết trân quí và nhớ niệm thường xuyên, “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”. Tôi đã hứa làm như vậy.

Qua ngày thứ hai tôi nhập viện, ngày 3 tháng Sáu 2009, tôi có những vết xuất huyết khắp trên mình. Toàn bộ làn da tôi như vừa mới xoa iốt; cả các ngón tay tôi cũng có màu iốt. Sau ngày đó một người thân là học viên đưa tôi về nhà và dạy tôi tập năm bài công Pháp. Sau khi tôi tập xong các bài, một sự mầu nhiệm xảy ra. Da tôi đổi màu và trở nên hồng hào mạnh khỏe. Gia đình tôi và tôi đều mừng quá. Nhưng tôi chưa hiểu ra rằng Sư phụ đã chăm nom cho tôi, vì vậy sau bữa tối tôi đã trở lại bệnh viện.

Qua ngày hôm sau ba người thân của tôi, đều là học viên, đã đến gặp tôi. Họ nói với tôi về các nguyên lý của Đại Pháp và đọc lớn Chuyển Pháp Luân cho tôi. Tôi cảm thấy tinh thần và cơ thể của tôi trải qua những sự thay đổi lớn lao. Tuy nhiên vì tôi mới tu luyện trong một thời gian ngắn, tinh thần tôi chưa vững vàng. Khi nói chuyện với họ thì tinh thần tôi lên cao. Khi họ vừa rời đi một mình tôi lại cảm thấy đi xuống. Vì vậy tôi trở thành chấp trước vào họ rất mạnh, hy vọng họ có thể luôn ở bên tôi. Kết quả, khi họ làm sáng tỏ sự thật với các người cùng phòng của tôi, có người báo cáo họ với chính quyền. Cho dù những người thân đó của tôi đã trốn thoát được cảnh sát, tôi cảm thấy chán nản, và tình trạng tôi xuống dốc rất mau.

Y viện phát một thông cáo ‘tình trạng nguy cấp’ cho tôi và nhấn mạnh tôi sẽ bị xuất huyết não, thậm chí chết nếu tôi không trị liệu hóa học kịp thời. Các tế bào ung thư đã ăn số lượng lớn các tế bào khoẻ mạnh mỗi ngày. Dưới áp lực, mẹ tôi đã ký giấy đồng ý để tôi thực hiện điều trị hóa trị liệu.

Trong khi tôi theo chữa trị hóa trị liệu, một người thân của tôi đã gọi điện thoại cho tôi mỗi ngày để kêu tôi niệm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân Thiện Nhẫn hảo” nhiều lần. Ông khuyên tôi niệm nó với tất cả tấm lòng thành, và để cho mỗi tế bào của tôi cũng đồng thời thực hiện điều đó. Tôi đã rất cố gắng để nghe theo lời khuyên của ông.

Trong khi thực hiện điều trị hóa trị liệu, tôi nằm trong một phòng khử trùng và nhận các mũi tiêm mỗi ngày từ sáng đến đêm. Khi bàn tay trái của tôi bị sưng vù, các y tá chích vào bàn tay phải của tôi. Khi bàn tay phải của tôi cũng bị sưng vù, họ đổi qua chân của tôi. Tôi cả không thể mở miệng vì đau. Cơn đau thật quá sức diễn tả. Tôi chỉ biết khóc.

Bác tôi, một đệ tử Đại Pháp, đã đến bệnh viện thăm tôi. Những lời của bà cho tôi sự ấm áp vô cùng và khiến tôi hiểu được rằng chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu được tôi. Ngày thứ tư thực hiện hóa trị liệu, tôi nằm dài trên giường một mình. Tôi cảm thấy rất mệt mỏi và không bao lâu ngủ thiếp đi. Sau đó, trong giấc mơ, tôi thấy một người bạn đến gặp tôi. Khi anh ta nói và mỉm cười, rồi anh ta thình lình trở thành một đám mây đen nhanh chóng tràn ngập khắp phòng. Tôi không còn chút sức lực nào. Tôi không thể mở mắt hoặc la lên một tiếng nào. Trời đất quay cuồng, nhưng tâm trí tôi vẫn sáng suốt. Tôi rất lo lắng và thình lình nghĩ đến Sư phụ và gọi trong tâm, “Sư phụ, xin cứu con!” Với ý nghĩ đó, tôi nhìn thấy ánh sáng trước mắt tôi và tôi có thể mở mắt ra. Tôi cố nâng mình lên và gọi gia đình tôi vào. Tôi tràn đầy sự biết ơn đối với Sư phụ và tự nghĩ tôi sẽ tái nhập môn tu luyện khi xong giai đoạn điều trị hóa học đầu tiên.

Theo các quy trình của bệnh viện và cách thức chữa trị bệnh bạch cầu thông thường, giai đoạn nghỉ ngơi giữa các đợt điều trị hóa học thường là một tuần, có nghĩa là tôi phải trở lại cho đợt điều trị thứ nhì. Tôi đã quyết định chấm dứt việc chữa trị. Tôi trở về quê nhà của mình và bắt đầu học Pháp và tập Công. Tóc tôi bắt đầu rụng rất nhiều. Tôi thậm chí sợ phải đi tắm, vì tôi không muốn nhìn thấy tóc tôi bị rụng. Nhìn vào gương, tôi rất đau lòng. Tôi chỉ mới 24 tuổi thôi.

Khi tôi học các bài công pháp, với sự giúp đỡ của những người thân là học viên tôi đã sửa lại các động tác. Theo đề nghị của họ, tôi bắt đầu học thuộc lòng Chuyển Pháp Luân. Mỗi khi tôi có nghi ngờ hoặc các câu hỏi, người thân của tôi đều đưa ra những chỉ dẫn sáng suốt. Mỗi khi tôi lười biếng, họ thúc giục tôi tinh tấn. Đôi chân bầm đen và sưng tấy của tôi khiến tôi khó đặt hai chân với nhau, nói chi ngồi chéo chúng thành thế kiết già. Mỗi khi tôi ngồi thiền, mồ hôi tôi chảy khắp mình vì đau. Bây giờ nhìn lại, tôi thậm chí không biết bằng cách nào mà tôi đã vượt qua được điều này.

Những người thân của tôi không ngừng nhắc nhở tôi phải sáng suốt về mục đích của mình khi bước vào tu luyện Đại Pháp. Họ hỏi liệu tôi có muốn tiếp tục tu luyện một khi đã hoàn toàn khoẻ mạnh? Tôi biết họ là những học viên lâu năm và đã trải qua các quá trình tu luyện khác nhau và không đơn giản hỏi tôi những câu thông thường. Tôi cũng luôn tự hỏi mình câu hỏi này và nhắc nhở mình tinh tấn. Tôi đã trải qua những thay đổi nhanh chóng.

Đã gần nửa năm từ đợt điều trị hoá học của tôi. Những thay đổi của tôi đã khiến mọi người trong thành phố quê hương tôi nhận thấy sự mầu nhiệm của Đại Pháp. Sau khi biết được sự thật, họ cũng hiểu rõ hơn về sự tàn bạo và bản chất tà ác của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Tôi cũng trở lại sở làm cũ và chia sẻ kinh nghiệm của mình với các bạn đồng nghiệp mà dần dần đã thay đổi thái độ của họ đối với Đại Pháp. Một số họ thậm chí đã thực hiện ba thoái.

Như lời một người thân của tôi, tôi đã ‘chết đi sống lại’ một lần. Bây giờ tôi không chỉ đạt được một sinh mệnh mới mà còn may mắn được cơ hội ngàn năm tu luyện Đại Pháp. Thật khó cho những người mà chưa bắt đầu tu luyện hiểu được niềm vui sướng mà tôi cảm nhận.

Đại Pháp và Sư phụ đã ban cho tôi một cuộc đời thứ hai. Tôi sẽ trân trọng nó. Tôi sẽ dùng những kinh nghiệm mầu nhiệm của bản thân để nói với mọi người, “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp.”

Tôi cảm tạ ơn Sư phụ vì ơn cứu độ của Người!

Nguồn : Minh Huệ Net (http://vn.minghui.org/news/17237-su-binh-phuc-ky-dieu-tu-ben-le-cai-chet.html)