29 tuổi mắc căn bệnh tiền ung thư thanh quản, trong hai năm mổ ba lần… Tưởng rằng sẽ cùng chung số phận như những người bệnh khác, sống khắc khoải vật lộn với tử thần, ngờ đâu chị đã khỏi được một cách thần kỳ nhờ một điều đơn giản mà ai cũng có thể thấy nhưng lại không biết.
Chị đã lấy lại được giọng nói và có một thân thể tràn đầy năng lượng, chị hạnh phúc khi mỗi sớm mai về.
WHO xếp Việt Nam nằm trong 50 nước thuộc top 2 của bản đồ ung thư thế giới. GS Nguyễn Chấn Hùng, chủ tịch Hội ung thư Việt Nam cho biết: số trường hợp mắc mới ung thư tăng nhanh từ 68.000 ca năm 2000 lên 126.000 năm 2010 và dự kiến sẽ vượt qua 190.000 ca vào 2020. Mỗi năm có khoảng 115.000 người chết vì ung thư, tương ứng 315 người/ngày.
Điều đáng sợ ở căn bệnh này không phải vì nó là bản án tử đối với bệnh nhân mà là nó ngày càng phổ biến và trẻ hoá, thảm hoạ nào đang chờ đợi nhân loại? Và liệu có lối thoát nào cho những số phận đang mòn mỏi chờ đợi cái chết trong tuyệt vọng?
Đại Kỷ Nguyên xin gửi tới độc giả câu chuyện về chị Hoàng Hà đang sinh sống tại thị xã Hải Dương, tỉnh Hải Dương. Chị đã trải qua cuộc chiến giữa bệnh tật và niềm tin vào cuộc sống khi chị phát hiện ra căn bệnh tiền ung thư thanh quản năm 29 tuổi. Chị đã thoát khỏi căn bệnh này một cách thần kỳ khi quyết định không sử dụng bất cứ liệu pháp điều trị nào. Điều gì đã xảy đến với chị?
Chị Hoàng Hà trước khi bị mắc căn bệnh nan y.
Phóng viên (PV): Chị có thể chia sẻ với độc giả Đại Kỷ Nguyên về căn bệnh tiền ung thư Thanh quản và cảm nghĩ của chị khi biết mình mắc căn bệnh nan y mà hầu như không có phác đồ điều trị hiệu quả, chỉ có thể kéo dài sự sống khi tuổi đời còn rất trẻ?
Chị Hoàng Hà (HH): Tôi khoẻ mạnh bình thường cho đến năm 29 tuổi. Đó là cuối năm 2009, tôi phát hiện một khối u nhú (Papillome) chiếm 2/3 dây thanh trái. Ban đầu triệu chứng của nó thật khó nhận biết, biểu hiện như viêm nhiễm đơn thuần. Nó đánh lừa và kéo dài thời gian điều trị để ủ bệnh rồi bùng phát. Khi bác sĩ phát hiện ra thì đã chuyển thành tiền ác tính.
Thời đầu tôi thăm khám ở bệnh viện tỉnh, uống thuốc vài tháng không khỏi cũng không phát hiện ra gốc bệnh. Tôi lên viện Tai mũi họng Trung ương khám nội soi thì phát hiện ra u thanh quản chân mọc ở dây thanh. Bác sĩ khuyên mổ cắt khối u, vì chân khối u mọc ở dây thanh đồng nghĩa với việc nếu cắt sạch khối u tôi sẽ bị câm. Tôi không thể tưởng tượng được nếu một sáng thức dậy tôi chỉ còn biết ra hiệu, bất lực vì không thể nói nên tôi chấp nhận mổ tách khối u mà không động đến phần chân của nó. Tôi lên bàn mổ lần thứ nhất.
Mổ xong, trở về cùng bọc thuốc, tôi canh giờ để uống, sau gần ba tháng tôi bị mất tiếng. Lời tôi nói ra mất nhiều sức nhưng lại phều phào như gió thoảng. Tôi cứ kiên trì theo dõi và điều trị thêm vài tháng nữa, khi không còn đủ kiên nhẫn và cạn kiệt sức chịu đựng. Được hơn một năm tôi quay lại viện Tai mũi họng Trung ương thì được biết khối u đã mọc trở lại gây chèn ép vào dây thanh khiến tôi không nói được. Tôi không tin khối u có thể mọc ra nhanh thế. Tôi đem thắc mắc này hỏi vị bác sĩ điều trị và nhận được câu trả lời làm tôi chết lặng. Ông nói: “Em không biết sao? Bệnh của em là u nhú (Papillome) thanh quản (tiền ung thư) không khỏi được”.
Kết quả nội soi ban đầu về khối u thanh quản phải của chị Hoàng Hà.
Thì ra kết quả xét nghiệm sinh thiết tế bào khối u sau lần mổ chồng tôi đã giấu không cho tôi biết. Tôi thực sự sợ hãi không chấp nhận điều mình đã nghe được vì tôi còn quá trẻ. Tôi nóng lòng làm lại toàn bộ các xét nghiệm, chọc sinh thiết tế bào, đặt dịch vụ trả kết quả ngay trong ngày với hy vọng có sự sai sót nào đó và tôi có thể thoát khỏi căn bệnh nan y này. Bác sĩ nói rằng khối u của tôi đã lan sang dây thanh bên cạnh và khuyên mổ gấp, nếu để phát triển to ra nó sẽ chèn vào đường thở, có khi tôi không chết vì ung thư mà chết vì tắc nghẽn đường thở đột ngột do khối u chèn vào. Nếu bị như vậy, tôi chỉ có thể sống sót nếu kịp thời khoét một cái lỗ trên cổ để mở đường thở và suốt quãng đời còn lại tôi phải sống cùng cái lỗ khoét ấy.
Tôi mang bệnh án đi hỏi một vị giáo sư đầu ngành mà tôi quen biết, ông đọc lướt rồi lắc đầu: “Đây là bệnh đau đầu của ngành Tai-Mũi-Họng, chưa nghiên cứu được thuốc cũng như phác đồ điều trị hiệu quả, khi khối u phát triển to không nói được nữa thì lại đi phẫu thuật.”Điều ông ấy nói như đóng lại từng tia hy vọng của tôi.
Không chấp nhận, tôi mang bệnh án tiếp tục đi hỏi một người bạn cũ cũng là bác sĩ trong khoa. Cậu ấy nói nếu điều trị tốt thì có thể sống được đến 50 tuổi, con cái cũng lớn rồi… cũng có thể yên tâm… Rồi ý kiến một bác sĩ đầu ngành khác, rằng có sang Mỹ cũng không chữa được, mổ nhiều lần sẽ bị xơ cứng lại, nặng quá thì phải cắt bỏ hẳn dây thanh đi. Nghĩa là tôi sẽ vĩnh viễn bị câm, chỉ có thể kéo dài sự sống còn bệnh chưa chắc đã khỏi được.
PV: Chị có kỷ niệm đáng nhớ nào về chặng đường gian nan khi điều trị căn bệnh ung thư này.
HH: Một năm sau khi mổ lần thứ nhất, tôi lên bàn mổ lần thứ hai với sự hy vọng mong manh. Cuộc đời tôi giờ như một canh bạc được mất chẳng thể nói trước. Sau mổ lần thứ hai, tiếng nói của tôi bị khàn và nghe rất thều thào. Vợ chồng tôi bắt đầu đặt tâm đi tìm những bài thuốc, những phương pháp trị ung thư hễ có hy vọng liền tìm đến.
Độc tố bufotoxine có trong gan, trứng, da và dịch tiết màu trắng đục từ các tuyến dưới da và mang tai (còn gọi là nọc cóc hay nhựa cóc) là thành phần gây độc. Người ta ước tính lượng bufotoxine trong 1 con cóc có thể gây chết 4 – 5 người khỏe mạnh.
Chúng tôi cất công lên Phú Thọ vì nghe nói trên đó có ông lang trị ung thư hiệu quả, bằng một phương pháp khá “độc” đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng… ấy là: uống gan cóc. Đa phần bệnh nhân nặng không còn cơ hội nào nữa mới đến đây. Điều đầu tiên đập vào mắt tôi là những hình ảnh không thể nói thành lời. Những hình hài dị dạng đau đớn đang từng ngày chống trọi với tử thần. Hình ảnh ấy xiết vào tim tôi… một ngày kia tôi cũng sẽ như họ, điều ấy khiến tôi gục ngã. Mỗi ngày trôi qua tôi phải chứng kiến sự ra đi của từng người, từng người một. Họ trở về quê cha đất tổ, về với ông bà tổ tiên.
Rồi liệu trình điều trị ấy cũng kết thúc, tôi trở về với tâm trạng nặng trĩu. Tôi sợ hãi tìm nhiều phương pháp điều trị khác. Tôi cũng đi các nơi lấy thuốc nam như: Quảng Ninh, Vĩnh Phúc, Hưng Yên… rồi uống cả cây Vòi voi mà ông chăn vịt mách. Người xưa nói không sai: có bệnh thì vái tứ phương, tôi cho đủ thứ vào người bởi vì tôi còn rất trẻ, tôi còn có con nhỏ, tôi không muốn chết.
PV: Được biết chị đã lên bàn mổ ba lần và sẽ còn phải tiếp tục mổ tiếp như lời bác sĩ điều trị nói. Vậy điều gì đã giúp chị dừng lại ở con số 3 ấy?
HH: Cho dù tôi có miệt mài cần mẫn với nhiều loại thuốc như vậy, sau chín tháng kể từ khi mổ lần thứ hai tôi tiếp tục lên bàn mổ lần thứ ba. Lần mổ này có nhiều sự khác biệt bởi vì tôi đã được trải nghiệm những cải biến tích cực, nhưng tôi đã không nhận ra, không biết phải làm thế nào cho đúng. Cho đến khi tôi phải đối diện với hai ngả đường sinh tử, không còn gì để mất, may mắn tôi đã lựa chọn đúng con đường dẫn đến một kết quả tốt đẹp mà hiện nay tôi đang có.
Tôi luôn cảm thấy thoái mái dễ chịu sau mỗi lần luyện công.
Tháng 2 năm 2012 tôi đã biết đến môn tu luyện Pháp Luân Công trong một lần đi khám ở bệnh viện về. Tôi nhìn thấy một nhóm tập và tôi đã đến học các động tác. Tôi cũng học Pháp nhưng không hiểu được bao nhiêu, nên tôi ít đọc. Bản thân cũng trải nghiệm được một số sự thay đổi tích cực, ví như sau những lần luyện công thân thể rất nhẹ nhàng, thoải mái, dễ chịu. Chính vì thế nên tôi rất chăm chỉ luyện tập. Trước đây cổ họng của tôi thường xuyên bị sưng viêm, đau đớn, phải dùng kháng sinh liều cao và liên tục mới khỏi, thậm chí một tháng phải điều trị ba đợt như vậy. Sau khi luyện công thì thấy không còn bị nhiều như vậy nữa, hầu như rất thưa và rất nhẹ, tiếng nói dù vẫn khàn nhưng đã nói được to lên rất nhiều.
Nhưng vì tôi không nghiêm túc đối đãi với việc tu luyện, chỉ coi nó như tập thể thao nên tình trạng bệnh của tôi đã gia tăng. Tháng 7 năm 2012 sức khoẻ của tôi xấu đi, tôi bị mệt đến mức cứ đi một đoạn ngắn là phải dừng lại để thở. Tiếng nói của tôi rất nhỏ, nhỏ như lời nói thầm. Đi khám thì khối u đã phát triển to trở lại đã chèn vào đường thở. Tôi nhập viện làm thủ tục mổ lần ba. Trước khi mổ bác sĩ nói, nếu sau lần mổ này một tháng mà nó đã mọc trở lại thì khó rồi… sẽ phải mổ tiếp và không chắc kết quả sẽ thế nào, mà khối u của tôi đã lan sang chỗ khác.
Tuy tôi chưa ý thức được thần tích của Pháp Luân Công nhưng cũng nhờ duyên đó mà sau này tôi có được lựa chọn đúng. Đó cũng là lý do may mắn tôi chỉ phải lên bàn mổ ba lần.
PV: Vì sao chị lại lựa chọn Pháp Luân Công chứ không phải con đường nào khác?
HH: Trong một tháng sau mổ, tôi luôn nghe ngóng tình trạng sức khoẻ của mình. Rồi tôi có dự cảm không tốt, lặng lẽ trốn chồng đi nội soi một mình. Tôi hoàn toàn bình tĩnh nhìn kết quả, khối u đã phát triển trở lại mà còn mọc sang cả dây thanh thứ hai. Tôi hiểu được điều gì đang đợi tôi phía trước, dù có chữa bằng con đường nào thì kết quả cuối cùng vẫn về một đích, chỉ là nhanh hay chậm thôi.
Trong sâu thẳm, có cái gì đó như ánh sáng đang cố gắng trỗi dậy đánh thức tâm trí tôi, một điều gì đó khó hiểu và thiêng liêng. Tôi suy ngẫm, mấy năm qua đi đi lại lại bệnh viện để mổ và tinh thần bất an. Kết quả nhận được là khoảng cách giữa những lần mổ ngày một dày hơn. Thời gian như gấp rút muốn lấy đi sinh mệnh của tôi vậy, sự giải thoát nào hiệu quả cho mình đây?
Những gì tôi đã đọc được trong cuốn sách kia liệu có đúng? Nếu thực sự không đúng sao tôi lại có những trải nghiệm kỳ diệu ấy. Chẳng phải trong sách đã nói rõ quá rồi. Bác sĩ tây y cũng đưa ra kết luận không thể cứ mổ mãi như thế, hậu quả sẽ khôn lường. Nhưng đâu có tránh được việc mổ xẻ ấy nếu cái u nó cứ mọc to ra. Đằng nào cũng là cái đích ấy, tôi tin và lựa chọn vào nhiệm mầu của Phật Pháp…
Tôi ngừng lại, không sử dụng bất cứ loại thuốc nào cũng như liệu trình điều trị kể cả đông y hay xoa bóp bấm huyệt. Vì tôi cũng hiểu rằng mỗi phương pháp đều có ý nghĩa cơ chế đặc thù riêng của nó, không thể trộn lẫn cũng không thể kết hợp, nếu không cái nọ sẽ phá cái kia và kết quả sẽ chẳng thu được gì.
Vậy là tôi thầm lặng tự lựa chọn con đường đi đến cuối cuộc đời của mình. Thầm lặng trải nghiệm thực hành những gì mà tôi hiểu được qua việc đọc bộ sách ấy rồi chăm chỉ luyện 5 bài công Pháp của Pháp Luân Công.
PV: Vậy Pháp Luân Công có giúp chị vượt qua sinh tử? Thần tích có triển hiện?
HH: Cơ chế của việc tu luyện Pháp Luân Công là đề cao tâm tính theo tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn. Lúc đầu tôi không hiểu đề cao tâm tính là gì nên mọi hành xử vẫn như người thường. Tôi có một tính rất xấu, tôi không muốn chồng mình chia sẻ tình cảm với bất cứ ai, anh ấy chỉ tỏ ra quan tâm một chút đến người khác là tôi rất khó chịu. Mặc dù tôi đọc sách của Thánh hiền mà không ngộ được cái đạo lý này, vẫn ôm giữ sự khó chịu đôi khi dẫn đến ghen tuông mù quáng trong tâm mà không hiểu được nhân duyên của đời người.
Khi tôi đọc sách một cách nghiêm túc, tôi bắt đầu hiểu được ý nghĩa sau mỗi chữ mỗi hàng.
Khi đã xác định chân tu Đại Pháp, tôi chăm chỉ học Pháp và luyện công nhiều, rồi dần dần ngộ ra những Pháp lý phía sau mỗi chữ, mỗi hàng. Nhiều đêm nước mắt tôi tuôn rơi, cảm ân Người đã từ bi khổ độ, cứu vớt tôi thoát khỏi bể khổ này, Đại Sư Lý Hồng Chí. Khi tôi bắt đầu biết xả bỏ, biết nhường nhịn, biết hy sinh, luôn nhận cái thiệt về mình, thân thể tôi bắt đầu có sự thay đổi mãnh liệt. Tháng 4, tháng 5 năm 2013, thân thể tôi bắt đầu được tịnh hoá, tôi bị sốt cao mấy hôm rồi ho liên tục kéo dài cho đến hết năm 2013.
Trong những tháng bị ho như vậy, hàng ngày tôi ho ra những mẩu như đầu mụn trắng nhỏ li ti. Rồi tôi ho ra những cục nhỏ có mầu đen. Một buổi chiều khi đang ngồi luyện công tôi ho ra một cục mầu đen bằng nửa hạt đỗ. Tôi đi kiểm tra nội soi lại. Bác sĩ vô cùng kinh ngạc, ông ấy nói: “Những khối u trước đây bị mọc lan đã biến mất, chỉ còn lại khối u mọc từ thời đầu”. Niềm tin trong tôi đã hoàn toàn bị thuyết phục bởi khả năng kỳ diệu của Pháp Luân Công.
Cũng có những đợt nghiệp bệnh được đẩy ra như tháng 11 năm 2013, tôi bị mất tiếng một tuần, không thể nói được, giống như người câm. Nhưng vì tôi đã trải nghiệm và hiểu được Pháp lý này nên tôi hoàn toàn bình tâm, không hoảng hốt mà kiên định luyện công học Pháp nhiều hơn. Không lâu sau tôi đã nói được trở lại với tiếng nói to và trong hơn. Hiện nay tiếng nói của tôi đã rất tốt gần như đã trở lại như trước khi bị bệnh. Thân thể tôi luôn tràn đầy năng lượng, tôi vô cùng hạnh phúc.
Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc đời thứ hai, không mất một phí tổn nào. Nếu tôi lựa chọn con đường khác có thể tiền mất bệnh vẫn mang, gia cảnh có khi lụn bại. Bởi tôi biết có nhiều gia đình bán cả nhà để chăm con bệnh ung thư, bỏ thì thương vương thì tội. Từ Pháp lý Chân Thiện Nhẫn của Pháp Luân Công, tôi còn tìm lại được một tâm hồn bình yên, không ghen tuông, không nóng giận. Tính xấu này trước đây đã làm vợ chồng tôi xung khắc không ít lần. Tôi không còn dùng tính hống hách của mình để áp đặt quản thúc chồng con. Tâm tính tôi từ khi tu luyện đã thay đổi và tôi hiểu được thế nào là đề cao tâm tính. Tôi thật may mắn khi có người bạn đời như chồng tôi, anh ấy luôn bên cạnh chăm sóc ủng hộ tôi mà không một lời than vãn.
Đến nay đã gần nửa thập kỷ trôi qua, thần tích đã triển hiện. Lần mổ cuối cùng của tôi từ tháng 7/2012 giờ đã tháng 6/2017, tôi không sử dụng bất kỳ viên thuốc nào cũng như liệu trình điều trị nào ngoài luyện đều đặn 5 bài công pháp của Pháp Luân Công mỗi ngày. Nghiêm túc đọc Kinh sách của Đại Pháp và tu sửa tâm tính của mình theo nguyên lý Chân Thiện Nhẫn.
Thần tích triển hiện, Đại Pháp đã ban cho tôi cuộc đời thứ hai. Tôi hạnh phúc mỗi sớm mai về.
PV: Người xưa vẫn thường nói: “Phật quang phổ chiếu”, qua trường hợp của chị có giúp được người nào nhận được phúc ân của Phật Pháp?
HH: Được chứng kiến tận mắt sự thay đổi kỳ diệu từ thân thể tôi, bệnh ung thư thanh quản bị đẩy lùi, ba tôi cũng bước vào tu luyện Đại Pháp. Ba là một người luôn lấy rượu làm bạn, ông uống rượu hàng ngày và uống rất nhiều. Ông cũng bị thoái hoá các đốt sống cổ, lưng, tính khí nóng như lửa. Điều kỳ diệu là sau khi tu luyện, học Pháp luyện công, ông cũng tu bỏ được những thứ xấu này. Cứ như thế ba mẹ tôi, hai con tôi và một số cô bác bên nội cùng tham gia học Pháp luyện công. Rồi những người quanh khu vực tôi sống nhìn thấy sự kỳ diệu của Pháp Luân Công bằng người thật việc thật, cũng đã bước vào tu luyện Đại Pháp. Số người bước vào tu luyện lên đến gần 100 người và thần tích vẫn tiếp tục triển hiện trên thân thể của họ. Người truyền người, tâm truyền tâm, điều quý giá này ai cũng nâng niu trân quý.
Ngoài việc có được thân thể khoẻ mạnh, tôi chắc chắn rằng người tu Pháp Luân Công nghiêm túc, thực hành tâm tính theo Chân Thiện Nhẫn, thì đạo đức nâng cao trở lại, sẽ làm xã hội tốt lên. Cả đại gia đình chúng tôi, hàng xóm và khu phố đều đang được hưởng phúc ân của Phật Pháp. Chẳng phải đúng là: “Phật quang phổ chiếu” hay sao.
Với tấm lòng cảm ân sâu sắc đối với Đại Pháp, tôi đã may mắn hơn rất nhiều người xung quanh tôi, những người nông dân chân lấm tay bùn bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, những mảnh đời cơ cực phải chạy vạy từng bữa ăn. Khi bệnh tật gõ cửa, chỉ còn biết phó mặc cho số phận. Cảm ơn báo Đại Kỷ Nguyên đã giúp tôi đăng tải bài viết này. Tôi tình nguyện mong muốn giúp đỡ những người đang vật lộn với căn bệnh ung thư, tốn bao nhiêu tiền cũng không chữa được… những người đang gặp bất hạnh, hay cả những ai đang trong hạnh phúc nhưng có tâm cầu đạo, cầu chính Pháp. Tôi nguyện hết lòng giúp đỡ những người hữu duyên. Số điện thoại của tôi là: 094.856.3819.
PV: Cảm ơn chị Hoàng Hà, chúc chị và gia đình cùng bà con lối xóm luôn nhận được phúc ân từ Phật Pháp. Cảm ơn vì tấm lòng thiện lương của chị đã lấy câu chuyện cuộc đời mình để có thể giúp những mảnh đời nghèo khổ không đủ tiền chi trả viện phí, những người giàu có cũng không thể tự cứu mình… những người hữu duyên đang mong mỏi tìm Đạo. Chúc chị có thể thực hiện được nguyện ước của mình. Cảm ơn chị!
(Toàn bộ ảnh trong bài do chị Hoàng Hà cung cấp)
Tuệ Chân
Theo Đại Kỷ Nguyên